Trên phố Cát Tường mấy chục năm như một ngày, lúc trời nóng, trên lối đi bộ toàn là quầy hàng và bàn của các cửa hàng kê ra ngoà, trời vừa trở lạnh những vật này đã không thấy tăm hơi.
Cho nên bây giờ nhìn cũng trống trải gọn gàng hơn rất nhiều.
Nhạc Phương Chích dùng xe máy chở Bạch Mặc đến đồn cảnh sát. Cảnh sát khu vực Lý Lượng nghe tình huống của cậu xong, có phần khó xử. Bởi vì không có thông tin nào cả, người lại cứ không nói tiếng nào, xác nhận thân phận quả thực khó như mò kim đáy biển. Sau cùng đành phải chụp ảnh lại cho Bạch Mặc, thay vào tấm ảnh trên mạng lúc trước, lại thêm một vài thông tin mới biết, có ít còn hơn không.
Xong xuôi việc chính, Lý Lượng và Nhạc Phương Chích nói chuyện phiếm: “Thấy anh buôn bán đắt khách, ngày nào mẹ tôi cũng đến mua màn thầu.”
Nhạc Phương Chích cười: “Tôi cũng không biết bác gái, nếu biết đâu thể lấy tiền của bác nữa.”
“Đừng như vậy, vốn là buôn bán nhỏ. Anh cũng phải sống mà.” Lý Lượng xích lại gần Nhạc Phương Chích: “Tiết lộ với anh một tin, chủ nhà của anh sắp ra nước ngoài rồi, đoán chừng sẽ bán nhà. Anh nhìn xem, có muốn tính toán trước không?”
Nhạc Phương Chích lại cười: “Tôi đâu mua nổi nơi này.”
Lý Lượng vỗ hắn một cái, vừa an ủi vừa cổ vũ: “Được thôi, cứ từ từ đi. Chân chính đi đường ngay, ổn định lại. Ngày đó tôi nghe thím Khang nhắc mãi, thím ấy quen một người, muốn giới thiệu cho anh đấy.”
Nhạc Phương Chích nhếch khóe
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-trong-ghep-hoa-danh-danh/972295/chuong-6.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.