Chương trước
Chương sau
Đúng lúc đó Thẩm Mộng Đình nhìn thấy hai người họ chạy tới.

Trong lòng cô tự nhiên thấy thật chua xót vì để họ nhìn thấy mình trong bộ dạng này.

Không được, cô đâu phải Thẩm Mộng Đình yếu đuối chỉ biết dựa dẫm vào người khác trước kia?

"Cô định ăn vạ ai nữa? Cố thiếu sẽ đến giúp cô sao? Cái loại ti tiện nhà cô cướp hôn phu em gái, còn dám vác mặt ra đường nữa à?"

Hạ Cẩm Quỳnh tiếp tục mắng chửi Thẩm Mộng Đình.

Quay lại vài phút trước.

Thẩm Mộng Đình không để ý tên cửa hàng, lúc nhận ra định quay lại tìm hai người kia.

Bất ngờ giọng một người phụ nữ vang lên đằng sau cô, thái độ vô cùng coi thường.

"Giờ cửa hàng quần áo sang trọng như thế này loại chó mèo nào cũng vào được sao? Cũng không biết quản lý như thế nào nữa."

Mộng Đình khó chịu, quay lại nhìn người phụ nữ ăn nói khó nghe kia.

Hóa ra cô ta là Hạ Cẩm Quỳnh. Hạ Cẩm Quỳnh là người của Thẩm Hi Nhiễm. Trước đây cô ta nghe lời của Thẩm Hi Nhiễm luôn gây khó dễ cho cô. Lúc nào cô cũng phải chịu những lời bàn tán khó nghe của bọn họ, luôn im lặng chịu trận cho qua chuyện.

Gặp cô ta ở đây đúng là làm hỏng tâm trạng của người khác mà.

"Trời ạ, hóa ra là cô à, tôi không có ý nói cô đâu nhé, cũng không cần phải tự nhột đâu vì cô vốn dĩ chính là vậy mà."

Thế thì cô nói làm gì? Thẩm Mộng Đình cảm thấy bất lực.

Hạ Cẩm Quỳnh ngoài có tiền ra thì không có đầu óc, mỗi lần gây sự đều được ba cô ta đằng sau giải quyết cho vì thế cô ta mới ngang ngược như vậy. Có lẽ Thẩm Hi Nhiễm đã nói gì đó với cô ta, vừa hay gặp cô ở đây mới cố ý gây khó dễ với cô.

Nhưng cô không có thời gian cho trò chơi này của cô ta. Cô phải đi tìm hai người kia, không họ sẽ lo lắng mất.

"Nếu cô rảnh quá thì kiếm việc mà làm đi, đừng ra ngoài sinh sự gây phiền cho người khác. Nhà cô không quản à?"

Mộng Đình hất tay Hạ Cẩm Quỳnh ra. Cô ta bị mắng, tức giận không chịu buông tha cho cô, lại tiếp tục chặn đường cô.

"Cô ra vẻ làm gì chứ? Cái loại cướp hôn phu người khác thì tốt đẹp với ai hả?"

Vừa nghe vậy, Thẩm Mộng Đình hiểu ra.

Thẩm Hi Nhiễm đổi trắng thay đen, rêu rao cô là loại cướp hôn phu người khác.

Thủ đoạn này của Thẩm Hi Nhiễm không chịu thay đổi, nhàm chán quá đi mất.

"Khổ thân Hi Nhiễm có người chị như cô, cô ấy sẽ buồn lắm đây."

Hạ Cẩm Quỳnh tỏ vẻ đáng thương.

Nhìn xung quanh, Mộng Đình thấy mình đã lôi kéo nhiều sự chú ý. Hóa ra đây là ý đồ của Hạ Cẩm Quỳnh à?

Một câu Hi Nhiễm, hai câu Hi Nhiễm, hay cô ta xích luôn Thẩm Hi Nhiễm lại cho khỏi nhung nhớ nữa đi, đỡ ra ngoài làm hại người khác.

"Cô Hạ, trước khi nói người khác cô nên rèn lại năng lực hiểu biết của bản thân, tránh để người khác nói cô là đồ ngu không biết suy nghĩ."

Thẩm Mộng Đình lười nói chuyện với cô ta, hất tay cô ta ra một lần nữa rồi định rời đi. Hạ Cẩm Quỳnh tức giận vì cô làm lơ cô ta, cố ý đẩy cô ngã nhào lên giá để quần áo.

Rầm!

Tiếng động vang lên rất to.

Mấy ngày rồi Thẩm Mộng Đình không được ra ngoài. Hôm nay có Ninh Nguyệt ở đây cùng cô đi chơi, cô cảm thấy rất vui. Hơn thế, biểu cảm Khổng Quân Thụy cũng rất tốt, như thể đây là cuộc hẹn hò của riêng hai người họ vậy.

Bây giờ hỏng hết cả rồi.

Đó là lý do giải thích cho tình hình hiện tại.

Khổng Quân Thụy định tiến lên một bước đỡ cô nhưng Mộng Đình đã đứng dậy. Anh lùi lại. Ánh mắt sắc lạnh của cô khiến Hạ Cẩm Quỳnh có chút sợ hãi.

"Cô muốn gì hả?"

"Tôi nói này, cô không nói không ai bảo cô câm đâu."

Mộng Đình mỉm cười nhìn cô ta.

"Chắc ở nhà bố mẹ cô dạy cô kĩ lắm nhỉ? Đến mức thật giả còn không phân biệt được thì phải nói rồi đấy. Cô chăm chỉ đọc sách báo hơn nhé, tránh đến mức sinh rảnh rỗi ra ngoài đường làm phiền người khác, làm bố mẹ cô vui lòng."

Những lời tưởng chừng đơn giản nhưng sức sát thương, tính công kích lại rất lớn. Có lẽ trước kia, Mộng Đình sẽ im lặng chịu trận không dám phản kháng. Nhưng cô không phải Thẩm Mộng Đình đó.

Ai đụng vào cô cô sẽ trả lại gấp nhiều lần.

"Cô là cái thá gì dám mắng tôi? Cô cũng xứng sao?"

Hạ Cẩm Quỳnh bị mắng đến đỏ mặt, cô ta định giơ tay tát Thẩm Mộng Đình.

Cánh tay chưa kịp hạ xuống, Khổng Quân Thụy đã kịp bắt lấy nó. Hạ Cẩm Quỳnh giằng ra, nhưng cô ta đã bị Khổng Quân Thụy bóp chặt đến mức đau đớn.

"Anh là ai vậy? Thả tôi ra! Đau quá!"

Có chỗ dựa vững chắc như Khổng Quân Thụy quả nhiên là chuyện tốt mà. Thẩm Mộng Đình vỗ vai Khổng Quân Thụy, ra hiệu anh bỏ tay cô ta ra.

"Anh đừng làm thế. Tôi thấy bẩn tay hộ anh đấy. Cái loại này không xứng để chúng ta quan tâm làm gì."

Anh gật đầu, thả tay cô ta ra, ánh nhìn Khổng Quân Thụy đầy chán ghét.

"Cô Hạ này, dựa vào việc tôi là vị hôn thê của Khổng Quân Thụy, cô có nghĩ tôi xứng đáng tát cô vì dám hạ thấp danh dự nhà chồng tương lai của tôi không?"

Chữ "nhà chồng" này sao mà dễ nghe thế. Cơn tức giận vừa nãy cũng bay đâu mất rồi. Khổng Quân Thụy nhìn cô đầy ái mộ.

Hai vợ chồng nhà này kẻ xướng người họa nhìn ngứa mắt quá. Ninh Nguyệt nghĩ.

"Cô nói cái gì?"

Hạ Cẩm Quỳnh tức giận.

"Tôi nói cô phải bỏ cái tính làm người ta ghét đấy đi."

Thẩm Mộng Đình mỉm cười.

"Nếu không Hạ Triệu Thùy cũng không cứu nổi cô đâu."

Hạ Cẩm Quỳnh giận tím mặt, không biết đáp trả như thế nào. Đúng lúc đó cô ta nhìn thấy Khổng Quân Thụy.

"Thảo nào nay tìm được chỗ dựa nên cô phách lối như thế. Đã câu được người khác rồi. Thế mà còn chối gì nữa."

Hạ Cẩm Quỳnh mỉa mai. Thẩm Mộng Đình cảm thấy khó hiểu.

Cô ta đang nói ai vậy?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.