Chương trước
Chương sau
Khi Mộc Nam phát hiện sự khác thường của cơ thể mình thì đã qua tết một tháng, khẩu vị bình thường vẫn rất tốt đột nhiên kém đi, ban đầu anh cũng không để ý lắm, chỉ nghĩ rằng bận quá không nghỉ ngơi tốt nên vậy. Cho đến có một ngày, cơm mới ăn một nửa, trong dạ dày anh như là có cái gì đè ép, đồ vật mạnh mẽ lủi lên khiến anh phải vội che miệng lại chạy vào nhà vệ sinh.
Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy hoảng sợ, vội vàng cùng theo vào, đến cửa nhà vệ sinh liền thấy anh đang chống bồn cầu nôn không ngừng, bả vai cũng vì vậy mà run rẩy lên.
Mộ Bắc bước qua, đỡ lấy anh, nhíu mày hỏi “Sao vậy?”
“Đại soái bị sao vậy?” Mộc Tiểu Quy chạy tới, ngồi xổm ở một bên nhìn Mộc Nam.
Mộc Nam chỉ nôn khan một chút, cầm lấy khăn lau miệng, hoãn một chút mới mỉm cười nhìn hai người một lớn một nhỏ đang vây quanh mình “Có thể là ăn trúng gì đó, không sao đâu, đừng lo.”
Anh không thèm để ý nhưng Mộ Bắc lại lo lắng “Có khó chịu chỗ nào không?”
“Dạ dày khó chịu.” Mộc Nam nói, đứng lên súc miệng sau đó ra ngoài “Không sao đâu, chỉ là không muốn ăn, gần đây khẩu vị cũng không được tốt, cũng chẳng có việc gì lớn, đừng lo lắng.”
“Lát nữa tôi đưa em đi kiểm tra.” Mộ Bắc nói, rót một ly nước ấm cho Mộc Nam rồi ngồi vào cạnh anh, Mộc Tiểu Quy cũng ngồi vào theo nhìn Mộc Nam,
“Có nghiêm trọng vậy đâu, trước kia tôi cũng hay bị vậy, có lẽ là bệnh dạ dày chưa khỏi hẳn.” Mộc Nam không thèm để ý, lúc anh thực tập, vì là người mới nên thường cùng sếp đi nhậu xã giao, uống nhiều tổn thương dạ dày. Gần đây bệnh bao tử cũng không có tái phát, dạ dày cũng không đau, mấy ngày trước cũng chỉ nôn khan… Nghĩ đến đây Mộc Nam chợt lóe một khả năng.
Mộ Bắc nghe vậy càng lo lắng “Đừng nói nhiều, em nghỉ ngơi một chút, lát nữa tôi đưa em đi.”
Có đôi khi Mộ Bắc cũng rất quyết đoán, nhất là khi đề cập đến sức khỏe của Mộc Nam và Mộc Tiểu Quy. Mộc Nam thấy hắn căng thẳng cũng biết hắn lo lắng mình nên gật đầu “Được, vậy…” Anh còn chưa kịp nói xong lại buồn nôn, đẩy Mộ Bắc ra chạy vào nhà vệ sinh lần nữa.
Chạy qua chạy lại bốn lần, dạ dày đã không còn gì để nôn nữa, anh chỉ có thể mệt mỏi ngồi trên ghế sa lông, sắc mặt tái nhợt, khiến Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy sợ hãi.
Mộ Bắc đứng ở một bên không biết nên làm gì, hắn muốn ôm Mộc Nam đi bệnh viện nhưng nhìn anh mệt như vậy lại không dám làm.
“Tôi gọi điện cho Trần Tấn Châu sang đây một chuyến.” Mộ Bắc không muốn nhìn anh khó chịu như vậy liền cầm điện thoại lục số của Trần Tấn Châu.
“Anh ta là bác sĩ khoa phụ sản anh gọi tới làm gì? Đừng vội, lấy cho tôi cái gì chua chua kìm lại một chút.” Mộc Nam nhìn Mộ Bắc luống cuống tay chân cảm thấy buồn cười, lại không có sức cười. Ban nãy còn đỡ, giờ nôn mửa mấy lần xong anh thấy đầu óc mình đang xoay tròn.
“Con đi cho.” Mộc Tiểu Quy vừa nghe vội vàng chạy đi đem ô mai lấy lại đây đưa cho Mộc Nam “Ba ăn đi.”
Mộ Bắc nghe anh nói vậy lại cất di động đi, cầm lấy ô mai đút cho Mộc Nam “Sao rồi? Đỡ hơn tí nào không?” Hắn nghĩ chờ Mộc Nam đỡ hơn vẫn là nên đi bệnh viện.
Mộc Nam dở khóc dở cười, có phải linh đan đâu mà vừa ăn đã có hiệu quả.
Ăn mấy miếng ô mai sau Mộc Nam cũng đỡ một chút, tuy rằng vẫn khó chịu nhưng đã không buồn nôn như ban nãy, Mộc Nam bảo Mộ Bắc lại đưa cho mình mấy viên.
Nghỉ ngơi một hồi, Mộc Nam cảm thấy mình lấy lại được một chút sức lực, anh cầm lấy tay Mộ Bắc đang lau mồ hôi cho mình “Em đỡ nhiều rồi, không cần lau nữa đâu.”
Mộ Bắc nắm chặt tay anh, nghe anh nói vậy cũng không bớt lo được bao nhiêu, hắn mím môi nhìn Mộc Nam, thấy anh không có khó chịu như ban nãy mới hỏi “Còn buồn nôn không?”
“Một chút.” Mộc Nam lắc đầu, dạ dày vẫn còn khó chịu nhưng không quá khó chịu như hồi nãy.
“Tôi đưa em đi bệnh viện.” Mộ Bắc nói xong liền đứng lên, xoay người ôm anh, nói với Mộc Tiểu Quy “Cục cưng đi lên phòng lấy ví giúp ba.”
“Dạ.” Mộc Tiểu Quy trả lời, xoay người chạy vào phòng ngủ.
“Chờ một chút chờ một chút.” Mộc Nam vội vàng ngăn lại hắn “Tôi thật sự không sao mà.”
Mộ Bắc chỉ cho là anh đang cậy mạnh, không thèm để ý ôm anh lên.
“Thật sự không có việc gì, anh nghe tôi nói, hình như…” Mộc Nam vươn tay ôm lấy cổ của Mộ Bắc, đem đầu của hắn kéo xuống đến một chút, ghé vào lỗ tai hắn nói một câu.
Anh vừa dứt lời, Mộ Bắc liền dừng lại như là bị điểm huyệt, hắn nhìn Mộc Nam như đang tiêu hóa lời anh nói.
“Biểu tình gì vậy?” Mộc Nam đâm đâm mặt hắn “Cho chút phản ứng đi.”
“…Em vừa nói cái gì?” Mộ Bắc nhìn anh “Em nói lại đi.”
“Nói cái đầu anh.” Mộc Nam không để ý tới hắn, đưa tay kéo tay hắn xuống.
“Em nói thật hả?” Mộ Bắc lại hỏi.
“Tôi cũng không chắc nữa.” Mộc Nam suy nghĩ một chút, do dự nói “Cảm giác hơi giống lúc mới mang thai Mộc Tiểu Quy, nôn mửa khó chịu, lúc đầu tôi cũng tưởng là bệnh dạ dày, sau đó là Trần Tấn Châu nhắc nhở mới nghĩ đến.” Anh nói một hồi xong không nghe thấy Mộ Bắc nói gì liền nhìn sang, thấy hắn đang sáng mắt nhìn mình “Anh…”
Mộc Nam vừa mở miệng định nói đã bị động tác sờ bụng của Mộ Bắc đánh gãy, cạn lời nhìn hắn đang vuốt ve bụng mình.
“Được rồi đừng có sờ.” Mộc Nam dở khóc dở cười nói “Tôi nghi vậy thôi chứ chưa chắc là thật.”
“Nhất định là thật.” Mộ Bắc nhìn anh, nghiêm túc nói “Rất nhiều lần tôi đều bắn vào, em nhất định có con của tôi.”
“…” Mộc Nam chảy mồ hôi, mẹ kiếp đừng có nghiêm trang chững chạc mà nói mấy lời hạ lưu như vậy!! Bị Mộc Tiểu Quy nghe được làm như thế nào?!!!
“Phụ hoàng!! Ví ở nơi nào nha!!” Trong phòng ngủ truyền đến tiếng của Mộc Tiểu Quy.
“Ngăn kéo thứ hai trên tủ đầu giường.” Mộ Bắc trả lời, tối qua Mộc Nam thấy bàn bề bộn nên dọn vào.
Mộ Bắc vừa nói xong liền nghe tiếng lục đục trong phòng, Mộc Nam bất đắc dĩ nói “Được rồi, kêu con khỏi tìm đi, không có chuyện gì.”
“Chuyện lớn chứ sao lại không?” Mộ Bắc nói “Gọi cho Trần Tấn Châu, chúng ta đến đó kiểm tra một chút.” Nói xong liền lấy di động nhét vào tay Mộc Nam.
Mộc Nam tuy rằng nói không có gì nhưng là vẫn gọi cho Trần Tấn Châu, hẹn lát nữa sang kiểm tra. Trần Tấn Châu đã biết chuyện của anh và Mộ Bắc, cũng biết Mộc Tiểu Quy là con của Mộ Bắc, giờ nghe anh nói đến kiểm tra liền nghĩ ngay đến Mộc Nam lại mang thai. Mộc Nam bất đắc dĩ, “lại” là có ý gì? Mộc Tiểu Quy đã 5 tuổi rồi được không?
Mộc Nam lại nghỉ ngơi một lúc mới ra ngoài cùng Mộ Bắc, vừa ra cửa lại nôn một lần khiến Mộ Bắc hoảng muốn ôm anh xuống lầu.
Sự thật Mộc Nam đoán không sai, anh lại mang thai, gần hai tháng, khả năng chính là kiệt tác của lần ở bể bơi.
Trước đó Mộ Bắc đều mang bao, không ngờ chỉ một lần kia không mang lại khiến anh có, thật là bách phát bách trúng nha. Nghĩ đến Mộc Tiểu Quy cũng là như vậy, Mộc Nam nhìn Mộ Bắc, lại thấy hắn cầm tờ kết quả nhìn, tay run run, Mộc Nam còn sợ hắn cầm tờ giấy làm rách nữa.
Mộc Nam cảm giác được sự kích động của hắn, anh đứng lên cầm tay hắn nói “Anh muốn xem mấy lần nữa nha? Tờ giấy sắp bị anh…” Lời nói kế tiếp biến mất trong ngực của đối phương.
Lúc bị Mộ Bắc ôm, Mộc Nam có thể cảm giác được hắn đang run rẩy, cánh tay siết khiến anh hơi đau, nhưng trong lòng anh rất thỏa mãn, đưa tay ôm lấy hắn.
Mộc Tiểu Quy nghe nói mình sắp có em trai hoặc em gái cũng kích động không ngủ được, ghé vào bụng Mộc Nam nghe tới nghe lui khiến Mộc Nam cũng không ngủ được. Mộ Bắc thấy vậy liền vỗ nhẹ mông nhóc, bảo nhóc lại nghịch nữa thì sang phòng kế bên ngủ, Mộc Tiểu Quy mới vừa lòng sờ thêm một cái nữa rồi đi ngủ, còn ngốc nghếch cười một trận.
Mộc Tiểu Quy ngủ, Mộc Nam cũng thở phào một hơi, sau đó lại cảm thấy áo mình bị vén lên, có gì đó dán vào bụng mình. Anh ngẩng đầu lên nhìn mới biết là Mộ Bắc đang dán mặt vào bụng mình, nghiêm túc nghe.
Mộc Nam cảm giác vừa bực mình vừa buồn cười, Mộ Bắc đem con mình đuổi đi, chính mình lại bắt chước con mình.
“Được rồi, còn không có trưởng thành đâu, nghe được gì đâu mà nghe.” Mộc Nam đẩy tóc hắn.
“Nghe được.” Mộ Bắc nói “Tôi có thể nghe được.”
“Vậy anh nghe thấy gì?” Mộc Nam cười nói.
“Nó đang gọi ba.” Mộ Bắc nghiêm trang trả lời “Còn chào buổi tối với tôi nữa.”
Mộc Nam bật cười, xoa đầu của hắn “Đúng rồi đúng rồi, nó còn kêu anh đi ngủ nữa kìa, đi ngủ nhanh lên đi.”
“Ừm.” Mộ Bắc hôn bụng của Mộc Nam, nói nhỏ “Cục cưng ngủ ngon.” Sau đó nằm vào cạnh Mộc Nam.
Nhìn động tác của hắn, Mộc Nam có chút rung động và ấm áp, anh nghiêng đầu sang hôn lỗ tai hắn “Ngủ ngon, Bắc Bắc.”
Mộ Bắc quay đầu đáp lại nụ hôn của anh, nói nhỏ “Ngủ ngon.”
Lần này phản ứng nôn nghén của Mộc Nam rất lớn, còn kịch liệt hơn so với lần mang thai Mộc Tiểu Quy, bốn tháng đầu gần như là nôn nghén, có khi miếng cháo cũng ăn không vào, buổi tối cũng ngủ không ngon, có khi ngủ đến nửa đêm lại bị chuột rút, đau đến ngủ không được. Anh như vậy khiến hai cha con Mộc Tiểu Quy cũng đau lòng, chỉ cần anh nhăn mi lại Mộ Bắc liền lập tức xoay quanh, sợ anh không thoải mái chỗ nào.
Mỗi lần đi kiểm tra, Mộ Bắc đều đưa Mộc Nam đi, trước khi ra cửa đều tỉ mỉ chuẩn bị cho anh, điều này làm anh rất cảm động, một người kiêu ngạo như hắn nhưng lại có thể vì anh làm những việc này.
Sau khi kiểm tra, Trần Tấn Châu đưa ba người họ đến cầu thang, nhắc nhở Mộ Bắc những việc cần chú ý, Mộ Bắc nghiêm túc nhớ, lại nghiêm túc cảm ơn Trần Tấn Châu, Trần Tấn Châu cười nói chỉ cần hắn chăm sóc Mộc Nam tốt đã là cám ơn anh rồi.
Thời gian dần trôi, phản ứng của Mộc Nam cuối cùng cũng đã đỡ, khẩu vị cũng tốt trở lại, chỉ có thời gian ngủ càng ngày càng nhiều.
Để chăm sóc tốt Mộc Nam mà Mộ Bắc từ ban đầu không biết xài nồi cơm điện, bây giờ đã có thể nấu cháo và vài món đơn giản, mọi việc trong nhà cũng là hắn quản, đưa đón Mộc Tiểu Quy cũng là do hắn phụ trách, Mộc Nam thành thái thượng hoàng trong nhà, mỗi ngày chỉ chờ ăn uống rồi ngủ, chỉ cần động động tay là có người đưa đồ ăn đến trước mặt.
Trước khi bụng của Mộc Nam biến lớn, Mộ Bắc dẫn anh và Mộc Tiểu Quy về thành phố S, nơi đó có Tô Văn Khanh và phòng thí nghiệm chuyên môn, sự an toàn rất cao.
Mới vừa về đến thành phố S, Tô Văn Khanh liền giúp Mộc Nam kiểm tra để đảm bảo thân thể khỏe mạnh, ngoài ra còn xác định thai này là con gái.
Mộc Nam nằm trên ghế sa lông, Mộc Tiểu Quy đang ngủ cạnh anh, Mộ Bắc thì cúi đầu mát xa chân giúp anh bớt đau.
“Này, anh nói chúng ta nên đặt tên gì cho nhóc này đây?” Mộc Nam đặt tay lên bụng hỏi Mộ Bắc.
“Mộc tiểu ô?” Mộ Bắc thuận miệng nói.
“Phốc!” Mộc Nam bật cười, đẩy đầu của hắn “Mệt anh nghĩ ra, đặt vậy lớn lên nó còn không hận anh chết.”
“Mộc Tiểu Quy lớn lên sẽ hận em trước.”
Mộc Nam nhướng nhướng mày, “Cầu bảo hộ.”
“Trẫm ở ngươi sẽ an toàn.”
“Đồ không biết xấu hổ, ai, nên đặt tên là gì đây? Lúc trước Mộc Tiểu Quy là tôi đặt đại, lúc đó đang nuôi một con rùa.” May mắn tiểu Quy chỉ là tên ở nhà.
“Vậy thì gọi Mộc tiểu Ngư đi.” Mộ Bắc cúi đầu nói nhỏ vào tai anh “Bây giờ đang nuôi cá.”
Mộc Nam nghe hiểu ý của hắn, bật cười “Vậy thì gọi Mộc tiểu Ngư.”
Mộc Tiểu Ngư không biết lúc này tên của mình đã được hai người cha vô trách nhiệm quyết định.
Cách ngày sinh một tháng, Mộc Nam vào phòng chăm sóc đặc biệt do Tô Văn Khanh chuẩn bị.
Lúc này không chỉ có Tô Văn Khanh và Lệ Mặc Trình biết Mộc Nam mang thai mà Ngân Sương bọn họ cũng biết, kéo nhau đến xem cô chủ nhỏ của họ, còn mang đến một đống đồ chơi khoa học kĩ thuật có hình thù kì quái, em bé còn không sinh mà đồ chơi đã chất đầy nửa phòng.
Càng tới gần ngày sinh Mộ Bắc lại càng lo lắng, cả ngày hắn đều ở trong phòng bệnh cùng Mộc Nam, hầu hạ ăn uống. Mộc Nam thấy hắn khẩn trương cảm thấy bất đắc dĩ, anh đã nói là không cần lo lắng, đây chẳng qua là cuộc phẫu thuật, lần trước anh sinh Mộc Tiểu Quy cũng là như vậy.
Anh nói thoải mái nhưng Mộ Bắc vẫn không dám thả lỏng, hắn cảm thấy cho dù Mộc Nam đã sinh một lần, sinh thêm lần nữa cũng là một chuyện nguy hiểm, năm đó vì hiểu lầm nên không thể ở bên cạnh anh, lần này kiểu gì cũng phải tự thân vận động.
Ngày Mộc Nam vào phòng mổ, hắn cẩn thận tránh bụng của Mộc Nam, ôm anh thật chặt, còn hôn nhẹ lên mặt anh nói nhỏ “Tôi chờ hai cha con em.”
“Ừ.” Mộc Nam hôn lại hắn, thấy hắn hô hấp dồn dập, biết hắn khẩn trương nên lại nói câu “Ngoan, đừng lo lắng.”
Mộc Nam là thật sự không lo lắng, thân thể của anh anh biết, hơn nữa đây cũng không phải là lần đầu nên anh rất bình tĩnh.
Trong quá trình phẫu thuật, trừ khẩn trương Mộ Bắc còn cảm thấy sợ hãi, tuy rằng Tô Văn Khanh đã nói với hắn là không có vấn đề gì nhưng hắn vẫn cứ lo lắng. Mộc Tiểu Quy đứng bên cạnh cầm chặt tay Mộ Bắc, cũng khẩn trương nhìn cửa phòng giải phẫu. sau lưng họ là Ngân Sương mấy người, mọi người đều rất nghiêm túc, ai không biết còn tưởng họ đang chờ mệnh lệnh gì quan trọng.
Lúc cửa phòng giải phẫu mở ra, Địch Tư thấy vẻ mặt nghiêm túc của bọn họ liền bật cười “Gì vậy? Mặt mày như muốn đi đánh nhau thế?”
“Sao rồi?” mọi người không thèm để ý đến lời của cậu ta, Ngân Sương vội vàng hỏi, sau đó chợt nghe thấy tiếng khóc, tiếng khóc kia khiến Mộ Bắc bừng tỉnh, hắn buông Mộc Tiểu Quy ra, bước nhanh vào phòng giải phẫu.
Tô Văn Khanh ôm một đứa trẻ sơ sinh cười nói “Cha con bình an.”
Phản ứng đầu tiên của Mộ Bắc là đi tìm Mộc Nam, hắn thấy mặt anh tái nhợt nằm trên giường liền vội vang ngồi xuống, nắm tay anh khẩn trương hỏi “Em có khỏe không?”
“Tôi không sao.” Mộc Nam vừa giải phẫu xong, còn đang yếu, anh cố mỉm cười “Đã nói đừng lo rồi mà.”
Mộ Bắc trả lời bằng cách nắm chặt tay anh.
“Ba ơi ba có khỏe không?” Mộc Tiểu Quy ghé vào giường, khẩn trương nhìn Mộc Nam, vươn tay ra muốn lau mồ hôi cho anh nhưng lại không đủ cao.
“Ba không sao.” Mộc Nam nói với nhóc rồi ngẩng đầu nhìn mọi người xung quanh “Khiến mọi người lo lắng rồi, tôi rất tốt.”
Mọi người mới nhẹ nhàng thở ra, Ngân Sương đã ồn ào muốn xem cô chủ nhỏ, mấy người ôm lấy đứa bé trên tay Tô Văn Khanh, vây thành một vòng xem.
Mộ Bắc rất bất mãn, đó là con gái của hắn, hắn còn chưa nhìn đâu.
“Yêu đao.” Mộ Bắc hô một tiếng, ánh mắt lợi hại nhìn người đang ôm con gái mình không ngừng di chuyển kia, Mộc Tiểu Quy đang kéo đùi Yêu đao muốn xem em gái nhưng tiếc là nhóc quá lùn, nhón chân cả buổi vẫn không thể thấy được.
Lão đại vừa lên tiếng, cả đám liền ngừng lại, ngoan ngoãn đặt đứa bé mới sinh vào ngực của hắn, miệng còn không ngừng nói “Lão đại nhẹ nhàng một chút, cô chủ còn rất nhỏ, cẩn thận.”
“Cút đi thôi.” Mộ Bắc liếc mắt nhìn hắn một cái, cẩn thận nhận lấy con gái mình.
Đứa bé còn rất nhỏ, chỉ lớn hơn bàn tay hắn một chút, trên người bao lụa trắng, yên tĩnh nằm trong lòng hắn. Da của bé không nhăn giống những đứa trẻ khác mà rất hồng và mịn, hai tay nắm chặt đặt trước ngực, mắt nhắm kín, miệng cũng mím chặt, tóc tuy ít nhưng cũng thấy được là quăn tự nhiên, chỉ không biết đôi mắt là màu lam giống Mộ Bắc hay sẽ là màu đen.
Mộ Bắc nhìn đứa bé đang yên lặng nằm trong lòng, cảm thấy rung động mãnh liệt, tựa như lúc trước biết Mộc Tiểu Quy là con trai của mình vậy, khiến hắn vừa vui vẻ vừa luống cuống.
Đây là con gái của hắn, con của hắn và Mộc Nam, tiểu ngư của bọn họ.
Dường như cảm nhận được sự kích động của hắn, nắm tay của bé hơi giật giật, mí mắt chậm rãi mở một chút lộ ra con ngươi màu đen, nhìn chằm chằm Mộ Bắc.
Cảm giác này thật kì diệu, Mộ Bắc lại ngây người ra một lúc.
“Cho con coi với, ba, cho con xem em nữa.” Mộc Tiểu Quy kiễng chân muốn xem Mộc tiểu Ngư nhưng lại không dám kéo, bé con kia quá nhỏ, nhóc sợ kéo hư em mình.
“Cũng cho tôi xem nữa.” Mộc Nam nói.
Lúc này Mộ Bắc mới tỉnh thần lại, hắn nhẹ nhàng đặt Tiểu Ngư xuống bên cạnh Mộc Nam.
Mộc Nam nhìn, thấy bé con đã nhắm mắt lại, hai tay vẫn để trước ngực như là đang ngủ. Anh mỉm cười nghiêng đầu sang một chút cùng bé dựa vào một chỗ.
Mộc Tiểu Quy nhẹ nhàng vươn tay nắm tay bé một chút, hô nhỏ “Em gái.”
Mộ Bắc đưa tay sờ đầu Mộc Tiểu Quy, nhẹ nhàng cúi người hôn lên trán Mộc Nam.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.