Mộc Nam ôm Trình Duệ đứng ở bờ biển, lo lắng nhìn mặt biển màu đen, tiếng nổ vừa rồi khiến anh hoảng hốt, ngọn lửa xuất hiệ lại càng khiến anh kinh hồn táng đảm hơn, nếu không phải Tô Văn Khanh ngăn cản anh đã nhào vào biển rồi. Lúc tìm được Trình Duệ trong sở nghiên cứu, anh vừa mừng vừa sợ, mừng vì Trình Duệ không có chuyện gì, sợ là vì không nhìn thấy Mộc Tiểu Quy. Trình Duệ vừa nhìn thấy anh đã nói Mộc Tiểu Quy bị người mang đi rồi, điều này chứng minh Mộc Tiểu Quy đang ở trên chiếc du thuyền ban nãy, hy vọng Mộ Bắc có thể mang nhóc bình an trở về. Sắc mặt của Trình Duệ vô cùng kém cỏi, nhóc mệt mỏi dựa vào trong lòng Mộc Nam, chỉ ngắn ngủi một ngày mà nhóc đã trải qua rất nhiều chuyện, tinh thần cũng mệt mỏi. Mộc Nam vỗ vỗ lưng nhóc muốn dỗ nhóc ngủ một giấc, nhưng nhóc lại kiên trì muốn chờ Mộc Tiểu Quy về. “Yên tâm đi, bọn họ sẽ không có việc gì.” Tô Văn Khanh an ủi Mộc Nam. “Uhm.” Mộc Nam trả lời một tiếng, mắt nhìn mặt biển phía xa, muốn tìm ra tung tích của Mộ Bắc. Kỳ Nham bọn họ đứng ở phía sau, Ngân Sương lái x-1091 đang ở trên đầu bọn họ để Mộ Bắc có thể nhìn được phương hướng. Một lát sau, mặt biển nổi lên gợn sóng, mấy thân ảnh nhỏ xíu nhảy lên trên mặt biển, nhờ ánh trăng có thể nhìn ra là cá, đám cá kia đang bơi về phía bọn họ, cách bọn họ càng ngày càng gần. “Vua loài cá của chúng ta đã trở lại.” Tô Văn Khanh nhìn mấy bóng dáng đang nhảy nhót trên mặt biển cười nói. Mộc Nam sửng sốt, sau đó kịp phản ứng lại ông đang nói Mộ Bắc. Tin tức này khiến Mộc Nam vui mừng, anh vội nhìn mặt biển tìm thân ảnh của Mộ Bắc, nhưng trừ đám cá nhỏ kia ra thì anh cũng không nhìn thấy gì. “Ở trong biển.” Tô Văn Khanh nhắc nhở anh. “Ông vừa nói xong mọi người liền nghe “Rào” một tiếng, có người từ dưới biển đi lên, nhờ anh sáng của x-1091 mọi người nhận ra đó là Mộ Bắc, hắn ôm Mộc Tiểu Quy đang hôn mê trong lòng, bên người có một đám cá nhỏ khoan khoái nhảy lên. Cảnh tượng này khiến Mộc Nam nhớ tới lần đầu cùng Mộ Bắc đi biển, Mộ Bắc bị cá hôn môi. “Mộc tiểu bảo!” Trình Duệ hô lên. “Tôi đã về rồi.” Mộ Bắc đang trần nửa người trên, từ phần eo trở xuống đang ẩn trong nước biển, ngước nhìn Mộc Nam bọn họ. Mộc Nam giật mình tỉnh lại, đi về phía trước hai bước rồi ngừng lại, nhìn qua hai người bọn họ, giọng run run “Hai người có ổn không? Mộc Tiểu Quy …” “Không sao cả, chỉ là sức khỏe yếu một chút.” Mộ Bắc nói, bất mãn với phản ứng của Mộc Nam “Lúc này em nên lại đây ôm tôi một cái, em nên nhiệt tình hơn một chút với người đàn ông vừa chiến thắng trở về của em chứ.” Biết bọn họ không có chuyện gì, Mộc Nam yên tâm hơn nhiều, giờ nghe Mộ Bắc nói khiến anh vừa bực mình vừa buồn cười, anh ôm Trình Duệ nói với hắn “Nhanh chóng lên đây đi!” “…” Mộ Bắc nhún vai, “Tôi nghĩ tôi cần một cái quần.” Mộc Nam: “…” Vài giây sau mấy người phản ứng lại liền cười to, Yêu đao đứng ở phía sau còn hô to một câu “Lão đại, để em bảo Ngân Sương tắt đèn anh nhanh chóng lên đây đi, không ai nhìn anh đâu cho nên đừng tự ti.” Cậu ta vừa dứt lời, đèn thật sự tắt, Ngân Sương còn nói “Lão đại đừng khóc, đứng lên triệt đi! Mặt biển rất rộng, anh triệt thoải mái.” “Ha ha ha ha ha ha!!!” Mọi người cười thành một mảnh. Mộ Bắc: “…” Hai đứa trẻ đều bình an vô sự, đây là điều may mắn nhất, tâm tình mọi người đều thả lỏng. Trên phi cơ, Mộc Nam ôm chặt Mộc Tiểu Quy, cảm xúc áp lực một ngày rốt cục hóa giải, anh khống chế không được nước mắt của mình. Hai bàn tay một lớn một nhỏ đưa ra lau nước mắt của anh, là tay của Mộ Bắc và Trình Duệ đang được Mộ Bắc ôm vào lòng. “Chú đừng khóc.” Trình Duệ vụng về lau nước mắt của Mộc Nam “Đừng khóc.” Mộc Nam cười nắm chặt tay của nhóc “Chú không khóc, để hai đứa chịu khổ rồi, may mắn hai đứa không xảy ra chuyện.” Trình Duệ lắc đầu, cúi đầu nhìn Mộc Tiểu Quy đang nằm trong lòng anh. Vì trên phi cơ không có quần áo trẻ em nên Mộc Tiểu Quy chỉ bọc một cái thảm lông Ngân Sương hay dùng để đi ngủ. Lúc Mộ Bắc ôm Mộc Tiểu Quy về Mộc Tiểu Quy vẫn còn duy trì bộ dạng người cá, nhưng mà Ngân Sương bọn họ không hề ngạc nhiên, cứ như đã sớm biết. Thấy Trình Duệ nhìn chằm chằm Mộc Tiểu Quy, Mộc Nam hỏi “Duệ Duệ sợ không?” Anh sờ sờ cái đuôi đang được bọc thảm của Mộc Tiểu Quy. “Không sợ.” Trình duệ lắc đầu, có nhỏ giọng nói rằng, “Con có thể sờ một chút sao?” Nghe nhóc nói không sợ, Mộc Nam thở phào nhẹ nhõm, nếu là Trình Duệ sợ nên không để ý đến Mộc Tiểu Quy, vậy lát nhóc tỉnh lại không khóc mới là lạ. Anh nhấc thảm lên một chút, gật đầu nói “Sờ đi.” Trình Duệ nhìn cái đuôi của Mộc Tiểu Quy một hồi lâu mới vươn tay, cẩn thận vuốt ve vảy ở trên đuôi cá, nhóc vừa sờ nhẹ một cái Mộc Tiểu Quy đã quẩy nhẹ cái đuôi, sau đó hừ nhỏ một tiếng, củng củng đầu vào lòng Mộc Nam. Có lẽ là cái ôm của Mộc Nam quá quen thuộc nên cho dù là hôn mê Mộc Tiểu Quy vẫn như cảm nhận được điều gì, biểu tình chậm rãi nhẹ nhàng lên, mày cũng giãn ra. Tô Văn Khanh nhìn Trình Duệ bị động tác của Mộc Tiểu Quy làm giật mình rụt tay lại, cười nói “Đừng sợ, con sờ nhẹ một chút Mộc Tiểu Quy sẽ cảm thấy rất thoải mái.” Trình Duệ nghe ông nói vậy liền mỉm cười, lần thứ hai vươn tay nhẹ nhàng sờ cái đuôi của Mộc Tiểu Quy. Như là để chứng minh lời nói của Tô Văn Khanh, cái đuôi của Mộc Tiểu Quy chậm rãi lắc lắc theo động tác của nhóc. Đây cũng là lần đầu tiên Mộc Nam nhìn thấy cái đuôi của Mộc Tiểu Quy, nếu không phải sợ nhóc bị cảm lạnh anh đã xốc thảm lên quan sát cẩn thận rồi. Chỉ cần nghĩ tới mình sinh một người cá anh đã cảm thấy không thể tưởng tượng được, chuyện này và chuyện đàn ông sinh con không cùng một đẳng cấp, quả thực là… Mộc Nam nghiêng đầu nhìn Mộ Bắc một cái, trong lòng hiện lên hai chữ sáng long lanh “Nhân thú.” Mộ Bắc thấy ánh mắt của anh kì quái, trong lòng buồn bực không biết anh lại nghĩ đến điều gì không tốt. “Em nhìn cái gì?” Hắn hỏi. “Tùy tiện nhìn xem.” Mộc Nam nói, thu hồi ánh mắt. Mộ Bắc sờ sờ cái mũi, chú ý tới vừa rồi Mộc Nam nhìn chằm chằm vào cái đuôi của Mộc Tiểu Quy, hắn đột nhiên nghĩ tới liền chồm qua hỏi nhỏ “Em nghĩ tới cái đuôi của tôi sao?” “Hả?” Mộc Nam sửng sốt. “Về nhà tôi cho em sờ cái đủ.” Mộ Bắc ghé vào lỗ tai anh nhẹ giọng nói, “Chỉ cần em đáp ứng chuyện lần trước tôi nói.” “… Cút.” Lần này Mộc Tiểu Quy ngủ tròn năm ngày, cũng may hôm đó Tô Văn Khanh đã kiểm tra cho Mộc Tiểu Quy, biết nhóc chỉ là quá mức suy yếu Mộc Nam mới yên tâm. Báo bình an cho bà Trần sau, Mộc Nam bọn họ liền ở lại thành phố S, Trình Duệ cũng ở lại cùng họ. Bọn họ ở lại biệt thự của Mộ Bắc ở “Công quán”. Mộc Nam không ngờ có một ngày anh cũng có thể bước vào nơi được khen là tượng trưng cho tiền tài và quyền lực này, hơn nữa còn là một căn ở sườn núi cao nhất, càng làm cho anh ngạc nhiên hơn là Mộ Bắc chính là người cầm quyền của “Phòng điền sản.” Mình đây có được coi là cá chép nhảy long môn không? Mộc Nam nghĩ thầm. Mộc Nam nhìn thấy trong phòng khách của biệt thự có một cái máy quay đĩa lớn – đã từng là bảo vật của cửa hàng mình, anh bật cười, mấy người kia có được tính là bà mối của mình với Mộ Bắc không? Sân thượng của biệt thự được cải tạo lại thành bể bơi, phía trên là một mái che bằng kính chống đạn, là một nơi ban ngày phơi nắng tối ngắm trăng. Mộ Bắc cải tạo nó lại thành một hồ bơi trong nhà, nước trong hồ có thể tùy chỉnh cho phù hợp với thời tiết bên ngoài, không hề bị ảnh hưởng bởi mùa bên ngoài. Mộc Tiểu Quy là người cá, nhìn qua một mắt liền thích nơi này, mỗi ngày kéo theo Trình Duệ tắm liên tục. Nhờ Mộ Bắc chỉ bảo mà nhóc đã có thể khống chế được chuyển biến giữa cái đuôi và chân, tuy rằng còn không quá quen thuộc nhưng cũng không đến mức biến ra cái đuôi liền không thể biến về. “Anh định khi nào thì nói cho Mộc Tiểu Quy về quan hệ của hai người?” Mộ Bắc và Mộc Nam ngồi bên cạnh bể bơi, anh nhìn Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ đang nghịch nước, Mộc Tiểu Quy quẩy đuôi bơi vòng quanh Trình Duệ. “Mấy ngày nữa đi.” Mộ Bắc nói, dù sao vợ con đều ở bên người, không vội. “Anh đoán xem nó sẽ phản ứng như thế nào?” Mộc Nam cười nói. “Khiến tôi đi uốn tóc quăn?” Mộ Bắc hừ một tiếng. Mộc Nam vui vẻ đưa tay gãi gãi mái tóc quăn của Mộ Bắc “Ý kiến hay đấy, làm thử xem nha?” Mộ Bắc liếc nhìn anh một cái, khinh bỉ nói “Em nói xem bây giờ tôi biến ra cái đuôi đi xuống, Mộc Tiểu Quy sẽ phản ứng như thế nào?” “Ừm.” Mộc Nam nghĩ một chút, trêu chọc nhìn hắn “Có khi sẽ cưỡi lên lưng bắt anh mang theo nó bơi, không thôi anh thử xem?” Mộc Nam nghĩ rằng hắn sẽ nói được, sau lại thấy hắn không nói gì, chỉ lẳng lặng nhìn anh. “Anh sao vậy?” Mộc Nam vỗ vỗ “Nghĩ gì thế?” Mộ Bắc bị anh đẩy mới bừng tỉnh, đột nhiên quay đầu đi chỗ khác “Không có gì.” Cũng quen với bộ dạng này của hắn nên Mộc Nam không thèm để ý, anh nói câu đi chơi cùng tụi nhỏ liền nhảy xuống nước, bơi về phía Mộc Tiểu Quy. Buổi tối anh dỗ hai đứa nhỏ ngủ xong quay lại liền bị Mộ Bắc khiêng lên vai nói “Đi bơi đi.” Buổi tối bơi cái gì? Ban ngày bơi còn chưa đủ sao? Mộc Nam cạn lời, bất đắc dĩ bị hắn khiêng trên vai đi lên sân thượng. Cho đến khi bị Mộ Bắc cởi sạch đặt lên thành bể anh mới phát hiện, vội vàng ngăn cản tay hắn “Dừng lại, anh động dục hả?” “Ừ.” Mộ Bắc kéo tay anh lên đỉnh đầu, cúi đầu liếm ngực anh. “…Không phải là đã qua kỳ động dục rồi sao?” Mộc Nam hừ một tiếng, đầu v* bị hắn cắn đau. Mộ Bắc ngừng lại, ngẩng đầu nhìn thẳng anh “Mỗi ngày ở cùng em đều là kỳ động dục.” Mộc Nam: “…” Ngọa tào!!! Ai dạy anh nói như vậy!!!! “Hôm nay em hỏi tôi nghĩ gì mà.” Mộ Bắc nói “Anh nghĩ gì?” Mộc Nam hỏi. Một cái tay khác của Mộ Bắc sờ thắt lưng anh, sau đó chậm rãi dời xuống, dừng lại hai giây trên mông rồi chuyển hướng trung gian. Mộc Nam bị động tác của hắn làm cả người run lên, anh rụt lại một chút lại vừa lúc kẹp trúng cái tay của Mộ Bắc. Mộc Nam nhìn thấy màu mắt của Mộ Bắc đậm hơn, cảm thấy ngại ngùng, anh thật sự là không có cố ý. “Em đang quyến rũ tôi.” Mộ Bắc nhíu mày. “… Thật không có ý đó.” “Không sao.” Mộ Bắc yên lặng nhìn anh, chậm rãi nói rằng “Hôm nay tôi đang nghĩ là nếu làm em ở bể bơi sẽ có cảm giác gì.” “…” Lần này ngay cả ngọa tào Mộc Nam cũng không nói được, biểu tình của Mộ Bắc lúc nói những lời này rất tình dục, khiến anh chỉ muốn đỡ trán. “Em có muốn thử cảm giác nằm ở trên người tôi bơi hồ không?” Mộ Bắc để sát vào anh nói nhỏ “Tôi cho em cưỡi, muốn không?” “…” “Chờ em thích đến kiệt sức, tôi mang em đi bơi.” “…” Chỉ biết là sẽ không tốt lành như vậy! Thích đến kiệt sức là cái quỷ gì? Đêm đó Mộc Nam bị hắn làm tới mức gần như không bắn ra được Mộ Bắc mới lưu luyến rút ra khỏi cơ thể anh, còn thòm thèm mà vỗ mông anh một cái. Được thỏa mãn, Mộ Bắc hào phóng thực hiện hứa hẹn, biến ra đuôi của mình, cho Mộc Nam nằm trên lưng hắn bơi vài vòng. Tuy rằng nằm trên lưng người cá bơi hồ rất thoải mái, nhưng vừa nghĩ tới vừa rồi mình và Mộ Bắc bắn không ít vào hồ anh lại có cảm giác đang bơi trong đám con cháu của mình vậy. Một giây trước khi quá mệt mà thiếp đi, Mộc Nam đột nhiên nghĩ đến vừa rồi có một lần Mộ Bắc bắn vào người anh, không biết có lại làm ra mạng người hay không nữa.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]