Ngày hôm sau ăn cơm sáng xong, Mộc Nam và Mộ Bắc liền đưa Mộc Tiểu Quy đi nhà trẻ tập hợp. Hôm nay có ba lớp tổ chức đi tham quan, học sinh tập trung không ít, tất cả mọi người nghe theo lời hướng dẫn của giáo viên xếp hàng lên xe. Mộc Nam dặn dò Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ phải nghe lời cô giáo, sau đó phải lo cho bản thân thật tốt. Hai nhóc nghiêm túc gật đầu, vẫy vẫy tay rồi lên xe, sau khi lên xe Mộc Tiểu Quy còn ghé vào cửa sổ vẫy tay với bọn họ. Chờ xe rời đi rồi Mộc Nam hai người mới rời khỏi trường học. Trên xe, Trần Mẫn Chi đang dạy mọi người ca hát, còn chọn một đứa trẻ cùng mình hướng dẫn mọi người ca hát. Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ không có hứng thú với việc này nên ngồi ở phía sau, vùi đầu chơi psp. Sau khi hát xong, Trần Mẫn Chi vỗ tay cho mọi người nghỉ ngơi một chút, công viên cũng sắp tới. Tiếng hát vừa dừng lại, Mộc Tiểu Quy liền ngừng chơi trò chơi, thấp giọng hỏi Trình Duệ đang chơi rubik bên cạnh. “Duệ Duệ, đại soái nói nguyên đán sẽ đi du lịch, cậu đi cùng tớ không?” Trình duệ lắc lắc đầu, “Tớ không đi.” Thường xuyên đi theo bọn họ đi chơi khiến nhóc rất ngại. “Đi đi.” Mộc Tiểu Quy lắc lắc tay nhóc nhõng nhẽo “Cậu không đi không có ai chơi với tớ cả.” “Tớ muốn ở nhà với bà ngoại.” Trình duệ nói rằng. Nghe vậy, Mộc Tiểu Quy nghĩ tới bà ngoại của Duệ Duệ ở nhà một mình “Vậy được rồi, tớ sẽ mang quà về cho mọi người.” “Ừ.”Trình Duệ cong miệng cười “Bà ngoại sẽ làm đồ ăn ngon cho cậu.” “Tốt quá.” Xe nhanh chóng tới công viên, tài xế dừng xe xong liền giúp các cô giáo cho học sinh xuống xe, sau đó xếp hàng kiểm tra nhân số. Công viên Bạch Thủy là công viên mà Tân thành tốn rất nhiều của cải xây dựng, bên trong có rất nhiều di tích lịch sử và văn hóa của Tân thành, là một địa điểm du lịch nổi tiếng. Theo hướng dẫn của cô giáo, bọn trẻ đi thăm rất nhiều khu lịch sử văn hóa, mọi người sôi nổi chụp ảnh chung. Mộc Tiểu Quy đã tới đây hai lần, cảnh quan bên trong không có gì mới mẻ. Nhưng mà Trình Duệ lại khác, Trình Duệ vừa tới đây nửa năm, hơn nữa bên người chỉ có bà ngoại hơn 70 tuổi, trừ bỏ công viên gần nhà ra thì nhóc rất ít đi những chỗ khác, cho nên lần này lớp học tổ chức đi tham quan, nhóc rất là kích động, dọc đường đi vô cùng nghiêm túc lắng nghe người hướng dẫn giới thiệu, đương nhiên nghe hiểu hay không không nói, con nít ai cũng thích chuyện mới lạ. Lúc nghỉ ngơi Mộc Tiểu Quy lấy bánh quy ra chia cho tiểu đệ của mình một ít, dư lại cùng Trình Duệ ăn. Là một người cá nên lượng nước uống của Mộc Tiểu Quy rất lớn, bình nước Mộc Nam chuẩn bị nhóc đã uống 2/3, ăn hai cái bánh quy xong nhóc uống hết số còn lại, hậu quả của việc uống quá nhiều nước là giờ nhóc muốn đi toilet. “Duệ Duệ, tớ muốn đi toilet.” Mộc Tiểu Quy nói với Trình Duệ “Mình cùng đi nha?” “Ừ.”Trình Duệ gật đầu, hai người đi gặp cô giáo xin đi toilet. Trần Mẫn Chi nghe hai nhóc nói muốn đi toilet liền hỏi những đứa trẻ khác có ai muốn đi cùng không. Ngoài ý muốn là ngoài hai nhóc ra thì không có ai muốn đi cả, xem ra quả nhiên là do Mộc Tiểu Quy uống nhiều nước quá ╮(╯▽╰)╭. Trần Mẫn Chi nhờ những người khác coi chừng dùm mấy đứa trẻ trong lớp sau liền mang hai người đi WC. Để không ảnh hưởng đến kiến trúc của công viên nên WC xây khá xa. Trần Mẫn Chi dẫn bọn họ đi qua mấy con đường nhỏ mới đến. Đến toilet, Trần Mẫn Chi không biết trong đó có người khác hay không nên chỉ đứng ngoài cửa chờ bọn họ, dặn bọn họ đi xong rồi ra tập hợp. Hai nhóc kia đều rất ngoan ngoãn, gật đầu đồng ý rồi mới vào toilet. Có lẽ là do mùa đông thời tiết lạnh nên rất ít người đến công viên chơi, toilet bên này cũng không có những người khác, Trần Mẫn Chi đứng ở bên ngoài chờ bọn họ một lúc liền đi đến bồn rửa rửa tay, rửa xong cô nhìn toilet nữ bên cạnh rồi lại nhìn toilet nam bên kia, Mộc Tiểu Quy bọn họ vừa vào chắc cô cũng còn kịp đi toilet một chuyến. Do dự vài giây cô lại bỏ qua ý tưởng này, miễn cho lát nữa Mộc Tiểu Quy ra sớm hơn không thấy cô sẽ sốt ruột, dù sao lát nữa cũng về trường học, nhịn một chút là được. Trần Mẫn Chi nghĩ vậy liền soi gương chỉnh tóc. Ngay lúc cô đang soi gương chải tóc liền nhìn thấy có người đến gần, cô nhanh chóng chỉnh một chút rồi đứng lên chuẩn bị nhường chỗ, không ngờ vừa đứng lên thì người kia liền lập tức xông lên, tiếp theo một cái khăn ướt liền che lên miệng cô, cô trừng mắt muốn lấy tay kéo tay người kia nhưng thân thể lại như bị hút đi khí lực, vô lực rũ tay xuống, trước lúc hôn mê cô thấy từ trong gương đối phương đội mũ lưỡi trai và đeo một cái khẩu trang to. Lúc này Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ vừa đi từ toilet ra, nhìn thấy Trần Mẫn Chi ngã xuống đất ngất đi liền sững lại hai giây, vì không nhìn thấy động tác của đối phương nên bọn họ cho rằng cô giáo có việc gì liền lo lắng chạy ra, ngồi xuống vỗ Trần Mẫn Chi “Cô ơi, cô làm sao vậy?” Người mê đi Trần Mẫn Chi là một người đàn ông mặc áo bành tô đen, trên mặt hắn đeo khẩu trang che nửa khuôn mặt, thấy Trình Duệ và Mộc Tiểu Quy ngồi chồm hỗm trên mặt đất liền nháy mắt với đồng bạn, người kia tiến lên cùng mê đi Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ. “Đứa bé này thì sao đây?” Người ôm Trình Duệ hỏi. “Cùng mang đi.” Người mê đi Trần Mẫn Chi nói, nhìn cô một lát rồi ra hô lấy đồng bạn đứng ngoài canh giữ đem Trần Mẫn Chi giấu đến một nơi hẻo lánh để tránh bị người phát hiện. Nhanh chóng làm xong, ba người liền đem Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ ôm đi. Mãi cho đến khi mấy cô giáo khác không có nhìn thấy người trở về đi tìm mới tìm thấy Trần Mẫn Chi đã bị mê đi trong gian cuối cùng của toilet, cũng lúc này mới phát hiện Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ đã mất tích. Vì lâm thời quyết định tết nguyên đán đi du lịch nên Mộc Nam vừa giải quyết hết mấy chuyện trên tay mình liền cùng Mộ Bắc bàn bạc nên đi đâu chơi. Lúc đầu Mộc Nam tính đi mấy thành phố xung quanh chơi một chút, Mộ Bắc lại muốn đi nước ngoài, giúp Mộc Tiểu Quy xin nghỉ mấy ngày dẫn nhóc đi chơi cho đã, vì qua tết nguyên đán trường học cũng chuẩn bị nghỉ, đến lúc đó phải lo chuẩn bị cho thời kì phát dục lần đầu của Mộc Tiểu Quy, sẽ có một đoạn thời gian dài không thể ra ngoài nên rõ ràng nhân dịp này dẫn nhóc đi chơi một chuyến. Mộc Nam nghe xong cũng cảm thấy có lý, hai người lập tức lên mạng tra xem nước nào thích hợp đi du lịch mùa đông. Hai người đều không có kinh nghiệm du lịch nước ngoài, Mộc Nam là vì bận không có thời gian, Mộ Bắc thì vì làm biếng. Sau khi tra Mộ Bắc cảm thấy rất phiền toái liền trực tiếp gọi cho Tô Văn Khanh hỏi đi đâu chơi vui. Tô Văn Khanh vừa nghe hắn muốn dẫn Mộc Tiểu Quy đi du lịch liền tỏ vẻ mình cũng muốn đi, còn nói một đống lời nói tỏ vẻ mình rất nhớ Mộc Tiểu Quy, ngày mai muốn bay qua tới vân vân. Mộ Bắc lười nghe ông lải nhải liền khiến ông bảo trợ lý chỉnh lý xong tư liệu du lịch thì gửi lại đây rồi cúp điện thoại. “Như vậy có phải không tốt lắm không?” Mộc Nam ngồi bên cạnh buồn cười nhìn hắn “Bác ấy dù sao cũng là người giám hộ của anh, làm vậy không có vấn đề gì sao?” Đó là vì em không thấy ông ta đối xử với tôi như thế nào. Mộ Bắc hừ một tiếng, nhớ tới mỗi lần phát dục thì Tô Văn Khanh đem hắn lật tới lật lui, còn có lúc hắn biến thân thì không ngừng gãi cái đuôi của hắn liền đen mặt. Bình thường Mộc Nam chỉ nghe qua một ít chuyện lúc hắn và Tô Văn Khanh ở chung, nhìn bộ dáng này biết hắn lại nhớ đến chuyện gì không tốt liền mắc cười, đi qua vò đầu tóc của hắn nói “Được rồi, vui lên tí, không phải muốn đi du lịch hả?” “Hừ.” Mộ Bắc bất mãn hừ một tiếng “Tô Văn Khanh cũng đòi đi.” Chuyến du lịch một nhà ba người lại bị ngâm nước nóng. “Ừ, đông người cho vui.” Mộc Nam không thèm để ý, anh vẫn luốn có ấn tượng tốt với Tô Văn Khanh. “Không muốn nhìn đến ông ấy cùng Lệ Mặc Trình.” Mộ Bắc nhíu mày, “Không tú ân ái thì sẽ chết hay sao ấy, nhìn chướng mắt.” “Phốc!” Mộc Nam cười, cúi đầu hôn hôn hắn, “Không có việc gì, đến lúc đó chúng ta cũng tú, sẽ không thua bọn họ.” Mộ Bắc sờ sờ cái mũi vừa bị hôn “… Em thật háo sắc.” “…” Tôi háo sắc là vì ai!! Mộc Nam không lời gì để nói nhìn hắn một cái, ngồi trở lại bàn công tác. Đột nhiên tiếng chuông điện thoại của anh vang lên, chuông điện thoại của hai người đều là giọng hát của Mộc Tiểu Quy, nghe thấy chuông hai người đồng loạt nhìn về điện thoại của mình, di động của Mộ Bắc đen thui, Mộc Nam nhìn thấy chuông báo là Trần Mẫn Chi liền ngạc nhiên một chút, không hiểu vì sao đột nhiên dâng lên dự cảm không tốt, loại cảm giác này cứ như lần Mộc Tiểu Quy tham gia nông gia nhạc lại xảy ra chuyện vậy, thậm chí còn mạnh mẽ hơn. “Alo, cô Trần.” Mộc Nam nghe điện thoại. “Mộc tiên sinh, tôi cùng ngài nói một chuyện, ngài nhất định phải cố gắng giữ tỉnh táo” Nói Mộc Nam giữ tỉnh táo nhưng âm thanh của cô lại có chút run rẩy “Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ mất tích…” “Cái gì?!” Mộc Nam từ ghế dựa đứng lên, động tác quá lớn đụng ngã văn kiện đang đặt ở mặt bàn, bàn tay nắm di động buộc chặt “Cô nói lại xem, xảy ra chuyện gì?” Mộ Bắc nghe thấy âm thanh của anh liền lập tức đứng lên đi tới “Có chuyện gì?” “Tôi biết rồi, tôi đến ngay.” Mộc Nam nói xong liền cúp điện thoại, ngẩng đầu nhìn Mộ Bắc “Hồi nãy cô giáo gọi điện nói Mộc Tiểu Quy và Trình Duệ mất tích, chúng ta nhanh chóng tới đó đi.” Anh nắm lấy vạt áo của Mộ Bắc, lo lắng nói. Mộ Bắc vừa nghe liền nắm chặt lấy bàn tay đang phát run của anh, trầm giọng nói “Đi.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]