Chương trước
Chương sau
Mộc Nam cầm quần áo mà Mộ Bắc đưa ra từ cửa phòng tắm đến phòng nghỉ hong khô, Mộc Tiểu Quy nhìn nhìn cửa phòng tắm bị đóng lại, do dự một chút, sau đó đi theo anh đến phòng nghỉ.
Mộc Tiểu Quy đứng một bên nhìn Mộc Nam bỏ quần áo vào máy hong khô đồ loại nhỏ, chờ anh làm xong mới lên tiếng hỏi, “Đại soái, cái anh vừa rồi là ai vậy? Là Mộc Đại Quy sao?”
Mộc Nam buồn cười quay đầu nhìn nhóc, lại nhìn thấy nhóc đang dùng vẻ mặt tò mò cùng đôi mắt long lanh đầy chờ mong mà nhìn anh, không khỏi giật mình, kéo nhóc ngồi xuống hỏi, “Sao lại hỏi như vậy?”
“Anh đó trông giống con lắm, anh đó là anh trai con sao?” Mộc Tiểu Quy ghé vào đùi Mộc Nam, ngửa đầu nhìn anh, trong lòng có một chút kích động, “Có khi nào mẹ cũng không cần anh? Nên anh phải về tìm chúng ta không?”
“Cái đầu heo của con đang nghĩ gì đó?” Nghe được lời nhóc nói Mộc Nam có chút dở khóc dở cười, vì cái ý tưởng quái dị của nhóc, ngay cả Mộc Đại Quy cũng nghĩ ra được. Anh vươn tay xoa xoa đầu Mộc Tiểu Quy làm cho tóc rối tung lên, nói “Con suy nghĩ nhiều quá rồi đó, đó không phải anh trai con, cũng không phải gọi là Mộc Đại Quy.”
“Có thật không?”
“Thật.”
“A.” Mộc Tiểu Quy gãi gãi tóc, nhóc còn tưởng rằng mình tên là Mộc Tiểu Quy thì sẽ có người anh gọi là Mộc Đại Quy chứ, nhóc lại hỏi, “Vậy anh đó tên là gì? Ba mẹ anh đó đâu rồi?”
“Anh đó tên là Mộ Bắc Bắc.” Mộc Nam ngừng một chút mới nói tiếp, “Anh đó nói không có ba mẹ.” Sau đó ngẩng đầu nhìn cái máy hong khô đồ, vừa rồi anh nhìn thấy nhãn hiệu áo của Mộ Bắc Bắc, là cửa hàng “Thời trang trẻ em Nại Mễ”, đây cũng coi như một shop thời trang trẻ em có tiếng, mặc mấy loại quần áo này đảm bảo không phải con cái nhà bình thường, theo như lời Mộ Bắc Bắc đã nói, Mộc Nam phỏng đoán chắc là nhóc đó còn có thân nhân nào nữa.
“Vậy ba mẹ anh đó ở đâu?” Mộc Tiểu Quy hỏi.
Mộc Nam liền nhớ tới vẻ mặt của Mộ Bắc Bắc khi nói rằng cha đã qua đời, trong lòng không khỏi thở dài, “Ba cũng không biết nữa.”
“Vậy anh ấy sẽ bị ức hiếp sao?” Mộc Tiểu Quy lại hỏi.
Vốn dĩ Mộc Nam định nói không biết nhưng nhìn đến bộ dáng kia của Mộc Tiểu Quy, nhịn không được muốn chọc nhóc một chút liền nói, “Chắc là vậy, ba đâu có biết, nếu như anh bị ăn hiếp thì phải làm sao đây ta?”
“Vậy con sẽ giúp anh ăn hiếp lại bọn họ.” Mộc Tiểu Quy trả lời.
“Tiểu tử thối, không phải bảo con không được tùy tiện đánh nhau sao, nhìn mấy vết thương trên mặt con đi, còn đòi đi giúp người khác? Trước tiên tự lo cho chính mình đi đã.” Mộc Nam nhìn mấy vết thương trên mặt bánh bao, buồn cười mà bẹo bẹo cái má không bị thương của nhóc, bởi vì chuyện xảy ra tại nông trại hôm qua, nên Mộc Nam đã xin cho Mộc Tiểu Quy nghỉ vài ngày, cho nên hiện tại Mộc Tiểu Quy mới có thể ở chỗ làm của anh thế này.
Mộc Tiểu Quy hi hi ha ha né tránh tay Mộc Nam, lại nói, “Đại soái, Mộc Đại Quy có tên rất giống Bắc Bắc a.”
“Đã bảo không phải là Mộc Đại Quy mà, đừng có gọi bậy.” Mộc Nam vỗ nhẹ vào mông nhóc một cái, nhưng mà lời Mộc Tiểu Quy nói khiến anh nhớ tới từ ngày hôm qua đưa Mộ Bắc về tới giờ cũng chưa liên lạc với anh ta nữa, bởi vì phỏng đoán Mộ Bắc có thể là người kia của năm năm trước, anh không khỏi có thêm một chút phòng bị. Vốn định hôm nay mời Mộ Bắc ăn cơm để cảm ơn anh ta hôm qua đã giúp đỡ ba con anh, nhưng cũng vì nguyên nhân kia mà trì hoãn lại.
“Mộc Tiểu Quy.” Mộc Nam nhìn gương mặt tương tự Mộ Bắc của Mộc Tiểu Quy, ma xui quỷ khiến lại hỏi một câu, “Con có thích Bắc Bắc không?”
“Dạ? Bắc Bắc nào cơ?” Mộc Tiểu Quy hỏi, không hiểu Mộc Nam hỏi là Mộ Bắc hay anh Mộ Bắc Bắc kia.
Lời nhóc hỏi làm cho Mộc Nam phát hiện thế mà anh cũng đã bắt chước nhóc gọi bệ hạ là Bắc Bắc rồi, không biết nếu bệ hạ nghe được sẽ có phản ứng thế nào nhỉ, theo như tính cách của anh ta thì chắc chắn sẽ nổi cáu cho xem. Nghĩ đến đây, anh không tự chủ mà mỉm cười, lại nói, “Chính là cái chú Bắc Bắc ngày hôm qua ấy.”
“Thích ạ, Bắc Bắc rất đẹp trai.” Mộc Tiểu Quy nói, “Đại soái, chúng ta không đi tìm Bắc Bắc chơi sao?”
“Có, rảnh thì sẽ đi.” Mộc Nam sờ sờ đầu nhóc, nhìn bộ dạng vui vẻ của bánh bao khi nhắc tới Mộ Bắc, bỗng nhiên lại cảm thấy sự tình cũng không nghiêm trọng như anh nghĩ. Trước không đề cập đến chuyện Mộ Bắc có phải là cha của bánh bao hay không, chỉ cần chuyện ngày hôm qua thôi anh cũng đã phải cảm tạ đối phương rồi, hơn nữa bỏ qua chuyện kia mà nói, anh vốn dĩ cũng có cảm tình rất tốt với Mộ Bắc, nên mọi chuyện thuận theo tự nhiên đi.
Lúc này máy hong quần áo ngừng lại, vì quần áo không nhiều, Mộc Nam cũng không để chế độ quá lâu, nên khi anh lấy quần áo ra, nước trên đó cũng đã không còn. Lúc này Mộ Bắc Bắc chắc cũng đã tắm xong, nên anh liền cùng Mộc Tiểu Quy đi gọi nhóc đó.
Nói đến Mộ Bắc bên này, sau khi anh đưa quần áo cho Mộc Nam xong liền gọi điện cho Tô Văn Khanh, bên kia vẫn đang tắt máy, Mộ Bắc suy đoán chắc là ông ta đang trên máy bay, liền gửi cho ông ta một tin nhắn báo rằng mình đang ở cùng với Mộc nam, nếu đến Tân Thành thì tới khách sạn rồi chờ ở đó.
Gửi tin nhắn xong, Mộ Bắc ngồi trong bồn bắt đầu tắm rửa, cảm thấy tâm tình khá vi diệu, ngồi tắm trong bồn tắm của con mình có loại cảm giác gì ? Tin chắc rằng có rất nhiều người không thể biết, hiện tại phương thức đoàn tụ của một nhà ba người của anh cũng thật sự quá mức lạ lùng.
Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy giống nhau, đi tắm luôn có thói quen ngâm mình ở trong nước, bực bội trong lòng nhờ dòng nước ấm áp cũng từ từ thoải mái lại, dù sao tiểu chủ quán vẫn luôn có cái loại đức hạnh này, thôi thì mình đại nhân không chấp tiểu nhân vậy.
“Cốc cốc —— “
Kèm theo tiếng gõ cửa vang lên bên ngoài là tiếng gọi của Mộc Nam, “Bắc Bắc tắm xong chưa? Đừng có ngâm nước lâu quá, dễ bị cảm lắm đó.”
“A.” Mộ Bắc giật mình, từ trong bồn tắm đứng lên, dùng khăn lau khô nước trên người, bước ra tính đi đến cửa lấy quần áo. Anh mới vừa đi được hai bước thì ngừng lại, cúi đầu nhìn thân thể trần truồng của mình, lại nhìn nhìn ra cửa phòng tắm, vừa nghĩ tới Mộc Nam đang đứng ngay sau cửa, trên mặt tránh không được nóng lên.
Loại cảm giác này giống như đang trần truồng trước mặt tiểu chủ quán, không có cảm giác an toàn, tuy rằng trước đó hai người ở trên bờ biển cũng từng gần như lõa thể, nhưng mà hiện tại bản thân đang ở trong thân xác một đứa con nít nên trên cơ bản thì không có chút ưu thế nào.
Mộ Bắc đi đến phía sau cửa, mở cửa vươn tay ra lấy quần áo từ trên tay Mộc Nam mặc vào, nước trên quần áo cũng đã khô, trên đó còn có chút âm ấm. Anh chỉ cảm thấy độ ấm đó giống như từ một bàn tay vô hình, từ từ xâm nhập cơ thể anh, bóp chặt trái tim anh, anh đưa tay đặt lên ngực, cái loại cảm giác này có chút xa lạ, nhưng cảm giác cũng không tệ.
Mặc xong quần áo, đi ra mở cửa liền nhìn thấy Mộc Nam cùng Mộc Tiểu Quy đang đùa giỡn bên ngoài, hai người ngồi trên cái ghế sa lông nhỏ, trán cụng vào nhau, tay chống lấy tay người còn lại, giống như sức lực hai bên rất cân bằng, mà cả hai thoạt nhìn đều mang bộ mặt dữ tợn.
Mộc Nam: “Có đầu hàng không?! Nói, có đầu hàng không?”
Mộc Tiểu Quy: “Sĩ khả sát bất khả nhục, kiên quyết không đầu hàng!”
Mộc Nam: “Ái chà, vậy thì bản đại soái càng muốn mi chịu nhục! Đầu hàng thì được miễn tắm một ngày.”
Mộc Tiểu Quy: “Bọn người phàm phu tục tử, vậy mà dám dùng điều kiện tầm thường kia làm nhục trẫm! Ba ngày, miễn tắm ba ngày!!”
Mộc Nam: “Hai ngày!”
Mộc Tiểu Quy: “Ba ngày!”
Mộc Nam: “Hai ngày!”
Mộc Tiểu Quy: “Ba ngày!”
Mộc Nam: “Ba ngày!”
Mộc Tiểu Quy: “Hai ngày!”
“Thành ước.” Mộc Nam thu hồi lực đem Mộc Tiểu Quy ngã nằm trên ghế sa lông, vỗ bộp bộp lên mông nhóc, “Sao nhanh đầu hàng vậy.”
“Ha ha ha ha ha ~” Mộc Tiểu Quy bị anh vỗ đến cười nghiêng ngả, không ngừng né tránh, miệng hô, “Ba ăn gian!! Ăn gian ha ha ha ha ha ~ “
“……” Mộ Bắc đối với trò đùa nhàm chán của vợ con mình không còn gì để nói, đứng ở một bên nhìn bọn họ, sau khi Mộc Tiểu Quy nhìn thấy anh, ngoắc ngoắc rồi gọi, “Mộc Đại Quy ~ “
Mộ Bắc: “……” Mẹ mi, ta không phải là Mộc Đại Quy, ta là cha mi.
Mộc Nam quay đầu nhìn Mộ Bắc đã ra khỏi phòng tắm, liền ngừng đùa giỡn cùng Mộc Tiểu Quy, nói, “Đừng có gọi bậy, gọi ca ca đi.”
“A.” Mộc Tiểu Quy gật đầu, nghe lời quay lại nhìn Mộ Bắc gọi lớn, “Bắc Bắc ca ca.”
Mộ Bắc: “……” Không phải là gọi anh, phải gọi là cha.
“Bắc Bắc lại đây.” Mộc Nam vẫy vẫy tay với Mộ Bắc, chờ anh lại rồi kéo anh ngồi xuống, hỏi “Trong nhà con còn có ai không?”
“Không biết.” Mộ Bắc vẫn trả lời giống như trước, anh cũng không phải nói sai, ngoại trừ một người cha đã qua đời, một người mẹ đã tái giá, quả thật anh cũng không biết có còn người thân nào trên đời nữa không. Thân thích của cha mẹ thì anh không biết, cũng chẳng muốn đi thăm hỏi, nếu mà nói còn có thân nhân nào, tính ra cũng chỉ có Tô Văn Khanh.
Mộc Nam nghe vậy nhẹ nhíu mày, tiếp tục hỏi, “Con là người vùng nào? Có phải từ nơi khác đến, có đang ở cùng ai không?”
“Người bên ngoài đến, chỉ có một mình.” Mộ Bắc đáp.
Con nít còn nhỏ vậy đã một mình đi du lịch? Hay là có gì khác? Trong lòng Mộc Nam suy tư một chút, cảm thấy mình vẫn nên đi báo trẻ lạc thì hơn, cũng không biết người nhà của Mộ Bắc Bắc có khi nào vẫn đang đi tìm nó.
“Vậy con ở đâu? Một lúc nữa chú đưa con về.” Mộc Nam lại nói.
“Ở khách sạn.” Mộ Bắc ngẩng đầu nhìn Mộc Nam nói, “Không cần đưa, con tự biết đường.”
“……” Mộc Nam đỡ trán, một đứa nhỏ đến đây du lịch, ở khách sạn, còn không cần người đưa, nhóc con này thật sự không có chuyện gì chứ? Anh bất đắc dĩ mà lắc lắc đầu, chỉ có thể nói “Vậy con ăn cơm chưa? Hay là chú dẫn con đi ăn cơm nha.”
Mộ Bắc lắc lắc đầu.
“Bắc Bắc không ăn điểm tâm sao?” Mộc Tiểu Quy thêm vào một câu, “Anh có đói bụng không? Em cho anh cái bánh quy nè.”
Con trai của mình hỏi mình có đói bụng không, còn nói muốn cho mình bánh quy ăn, điều này làm cho tâm tình Mộ Bắc có chút sung sướng, nhìn Mộc Tiểu Quy gật gật đầu.
Mộc Tiểu Quy thấy anh gật đầu, nhảy xuống sô pha liền định đi xuống lầu lấy bánh quy, Mộc Nam vội vươn tay giữ nhóc lại, nhìn hai đứa nói, “Từ từ hãy ăn bánh quy, ba dẫn hai đứa đi ăn gì đó đã, đồ ăn vặt để đó tối rồi ăn.” Nói xong mang theo hai đứa nhỏ đi xuống lầu.
Đến dưới lầu thì cũng đã tạnh mưa, Mộc Nam liền dẫn hai tiểu quỷ kia đến quán bán đồ ăn sáng trong khu cao ốc giải quyết rồi quay trở lại làm việc.
Bởi vì buổi sáng là thời gian xuất hàng, Mộc Nam phải cùng Tiểu Trương phụ trách xuất hàng nên cũng không có thời gian chơi với Mộc Tiểu Quy cùng Mộ Bắc. Anh dặn dò hai đứa ngoan ngoãn chơi cùng nhau trong phòng làm việc, không được tùy tiện chạy loạn, Mộc Tiểu Quy đã sớm hiểu rõ chuyện đó, Mộc Nam bận làm việc cũng không phải cái gì mới mẻ, nên hào phóng phất phất tay để nhóc dẫn Mộ Bắc đi chơi.
Mộc Tiểu Quy có một loại sở thích đó là chơi trò Ma tháp thách thức trí lực, mô hình bảo tháp từ rất nhiều linh kiện tạo thành, số tầng càng cao thì độ khó càng tăng, kiểm tra trí lực trẻ em rất tốt. Thấy Mộc Tiểu Quy thích chơi trò này đến thế Mộc Nam cũng đã mua không ít bản Ma tháp có hình dạng khác nhau cho nhóc chơi, không chỉ có thể rèn luyện trí lực còn có thể mài dũa tính nhẫn nại nữa.
“Bắc Bắc cái này cho anh.” Mộc Tiểu Quy đưa cho Mộ Bắc một cái bảo tháp, chính mình cầm một cái, “Anh biết chơi không?”
“……” Mộ Bắc nhìn bộ đồ chơi có ghi dành cho bé từ 5 đến 8 tuổi trên tay, nheo nheo mắt, bản thân mình không chỉ thân thể bị teo nhỏ, mà còn phải lưu lạc đến mức ngồi chơi đồ chơi con nít sao?
“Anh không vui sao?” Mộc Tiểu Quy thấy anh vẫn không nhúc nhích, hỏi.
“… Nếu đã sống nhàm chán như thế, thôi thì cùng chơi vậy.” Mộ Bắc nói, coi như là chơi đùa với con trai đi.
“Anh rõ ràng cũng thích chơi mà?” Mộc Tiểu Quy nói, bộ dạng như ‘anh nói thích em cũng sẽ không cười anh đâu’.
Mộ Bắc khẽ hừ một tiếng, không nói gì nhưng khóe miệng lại nhẹ nhàng cong lên.
Thời gian ấm áp của hai cha con qua đi thật nhanh, cùng Mộc Tiểu Quy chơi trò Ma tháp xong, điện thoại trong túi Mộ Bắc vang lên, anh lấy ra thì thấy, là tin nhắn của Tô Văn Khanh, ông ta nói đã đến sân bay, đang chuẩn bị qua khách sạn tìm anh.
Mộ Bắc cất di động, đem Ma tháp để qua một bên, đứng lên rồi nhìn Mộc Tiểu Quy nói, “Tôi phải đi đây.”
Mộc Tiểu Quy thấy anh đứng lên, cũng đứng theo, “Anh phải về sao?”
“Ừ.” Mộ Bắc đáp, đi về phía Mộc Nam đang ngồi đối chiếu hóa đơn cách đó không xa, Mộc Tiểu Quy cũng theo cùng.
Mộc Nam thấy hai đứa nhỏ đi lại đây, ngừng tay hỏi, “Sao vậy?”
“Bắc Bắc nói muốn đi về.” Mộc Tiểu Quy trả lời.
Mộc Nam nghe xong nhìn về phía Mộ Bắc, “Muốn đi đâu? Trở lại khách sạn sao?”
Mộ Bắc gật gật đầu, “Cám ơn.”
“Khách khí làm gì.” Mộc Nam cười cười, đứng lên, “Chú đưa con về.”
“Con cũng đi.” Mộc Tiểu Quy vẫy tay.
“Không cần đâu, tự tôi về được.” Mộ Bắc cự tuyệt, dẫn em ấy đến khách sạn Mặc Đột Nhĩ thì coi như bại lộ rồi.
Nhưng mà Mộc Nam cũng chẳng cho Mộ Bắc cơ hội từ chối, cầm lấy chìa khóa xe trên bàn liền nhìn Mộ Bắc và Mộc Tiểu Quy gọi, “Đi thôi.”
“Đi đi đi đi đi đi ~” Mộc Tiểu Quy đẩy Mộ Bắc đi, anh cũng chỉ có thể bất đắc dĩ theo hai người ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.