Edit: DươngLam Lưu Bối Mông nhận máy rồi nhanh chóng rời khỏi nơi làm mình kinh hãi, vào thang máy rồi vội mở di động lên, bên trong là một bản note soạn sẵn, hẳn là Dương Từ mới soạn tạm vừa nãy: "Em đừng báo cảnh sát, cũng vô dụng thôi, mau rời khỏi nơi này, chờ chị quay về." Lưu Bối Mông khóc không thành tiếng, chị ấy tốt với cô như vậy, sao cô có thể bỏ lại mình chị, cô bé vội vàng bắt một chiếc taxi, phải nhanh về tìm Tề Hải, Tề Hải nhất định sẽ có cách cứu chị. Trên bàn cơm, cả bàn đồ ăn phong phú khiến Dương Từ mất sạch khẩu vị. Kim Kiệt rót cho cô một ly rượu vang đầy, cô cầm lên uống luôn một hơi cạn sạch, vì có cụng ly cũng chẳng được mấy người cụng lại. "Dương Từ, tửu lượng tốt lắm." Tên mũi tẹt khó ưa phun nước miếng khích lệ. Rượu một ly lại một ly chảy xuống bụng, trên bàn đã có một đám gục xuống, nhưng Kim Kiệt và mũi tẹt thì vẫn còn chuốc cô uống tiếp. Cô nhìn thấy thời gian, đã nửa giờ trôi qua, Lưu Bối Mông hẳn đã an toàn trở lại nhà máy rồi. "Du tổng, thời gian không còn sớm, rượu cũng uống xong hết rồi, thôi thì hôm nay tạm đến đây vậy, việc quảng cáo chúng ta sẽ bàn lại sau nhé, giờ tôi xin phép về trước." Hôm nay Dương Từ đã uống ít cũng phải hai chai rượu vang, hơi say rồi, bây giờ cô còn có thể giữ chút ý thức, nhưng uống thêm vài ly nữa thì chưa chắc. Du mũi tẹt lộ ra nụ cười đắc ý, nói: "Hôm nay tôi có thể vì các cô mà bỏ qua cô nàng hạng tư, giờ cô cũng say rồi, chúng ta lên tầng trên mướn một phòng mới phải chứ." "Sao ông không tự cầm gương lên soi lại mặt mình đi? Cùng tôi thuê phòng? Ông cứ nằm mơ đi!" Rồi Dương Từ cầm ly rượu hất luôn vào mặt Du mũi tẹt. Du mũi tẹt thở hổn hển, quay ngoát qua đám người mặc đồ đen xung quanh, nói: "Trói cô ta mang lên phòng tôi, miệng cứng như vậy, hôm nay tôi phải cho cô ta nhìn một chút oai phòng của ông đây." Kim Kiệt vội vàng khuyên nhủ: "Du tổng, nghe nói Dương Từ này là người Tô gia, ông làm vậy sợ đắc tội Tô gia thì không tốt." "Mặc kệ cô ta là người nhà nào. Hôm nay ông nhất định phải khiến cô ta ngoan ngoãn vâng lời." Lúc này, một bàn tay Du mũi tẹt đã nắm lấy cằm Dương Từ. Dương Từ chán ghét, lại đã uống nhiều rượu, chợt nôn tất cả những thứ vừa ăn, bắn trúng vào tay ông ta. Du mũi tẹt tức giận giơ chân, quay sang nói với Kim Kiệt: "Nghe nói cậu có loại thuốc có thể khống chế thần kinh, lấy ra cho cô ta dùng đi." Kim Kiệt suy nghĩ cẩn thận một hồi, Du tổng này vẫn luôn là cơm cha áo mẹ của anh ta, Dương Từ thì vốn có tiếng nhân phẩm không tốt trong giới giải trí, chẳng ai thèm ngó tới, so nặng nhẹ tất nhiên Kim Kiệt sẽ chọn người trước. Dương Từ lo lắng, gắng gượng ngậm miệng cũng không chống được thứ dược vật bọn họ đang chích vào tĩnh mạch. "Du tổng, ông phải suy nghĩ cho kĩ, bằng sức ông liệu có thể ngăn được sự công thích của công ty Tô gia hay không, nếu ông cho là mình có thể thì cứ việc thử." Trong lời nói của Dương Từ tràn đầy uy hiếp. Du mũi tẹt cười nói: "Tô gia có lợi hại chắc cũng không bằng Diệp gia đâu nhỉ." Dương Từ bấm mạnh vào tay mình, lại là Diệp gia, đời này cô cứ nhất định phải chết trên tay Diệp gia sao? Vào tới trong phòng tổng thống, Dương Từ thực sự tức giận bản thân, sao nãy lại vì lo lắng cho Lưu Bối Mông mà đưa điện thoại cho con bé chứ, nếu không bây giờ cũng không đến nỗi rơi vào thế bị động như vậy, thừa lúc ý thức còn tỉnh táo, cô cầm đèn bàn ném mạnh xuống đất, lấy mảnh vụn cắt động mạch của mình. Bây giờ chết dù sao cũng tốt hơn là bị làm nhục, con người chết rồi có thể thành quỷ không? Nếu có thể thì dù chết thật cô cũng không muốn xuống địa ngục. Dù là hồn phi phách tán, cô cũng phải gây phiền toái cho Dương Tư Tư và Côn Tẫn cả đời. Ý thức mất dần. Du mũi tẹt chào Kim Kiệt và đám nhà đầu tư kia liền lộ ra nụ cười khả ố bước vào phòng, thấy Dương Từ ngã trong vũng máu, lập tức hơi rượu trong người bay sạch. Diệp Bộ Hàng đang ở trong công xưởng, nghe được Lưu Bối Mông nói Dương Từ gặp nguy hiểm, vội ngựa không ngừng vó bắt một chiếc taxi chạy tới, một đường thông suốt không trở ngại, không nghĩ tới vẫn trễ một bước, đã thấy Du mũi tẹt đang đứng cạnh Dương Từ, mặt mũi trắng bệch, còn Dương Từ thì nhợt nhạt nằm trong vũng máu. "Diệp thiếu?" Lúc Du mũi tẹt thấy Diệp Bộ Hàng chợt cảm giác như được thấy thần tiên, "Ngài ra ngoài lúc nào vậy, ngài giúp tôi một tay với, tôi chỉ muốn chơi cô ta một chút thôi, thật không nghĩ tới chuyện sẽ thành thế này." Đôi mắt tinh khiết đen thuần của Diệp Bộ Hàng ngập vẻ hung ác, nói: "Du Quan, lần này pháp luật có tha, tôi cũng sẽ không bỏ qua cho ông, cô gái tôi nuông chiều ông cũng dám chơi sao?" Du mũi tẹt sợ hãi: "Thật xin lỗi, Diệp thiếu, tôi không biết, thật sự không biết." "Còn không mau gọi bác sĩ tới đây?" Diệp Bộ Hàng ngồi xuống xé quần áo Dương Từ ra để sơ cứu, nhìn dáng cô gầy yếu như vậy khỏi nói có bao nhiêu đau lòng. Bây giờ cậu không còn nghĩ được tình cảm của mình với Dương Từ là thế nào, chỉ biết rằng cậu không muốn để Dương Từ chết. --- ------ ----- "Tít tít tít." Tiếng máy móc vang lên, Dương Từ chậm rãi mở mắt, ánh nắng nhu hòa chiếu vào thân thể làm cô thấy ấm áp, lần đầu tiên sau tai nạn năm đó cô cảm thấy cảm giác ấm áp ở chân. Trước mắt mơ hồ, cô dụi mắt, trông thấy một khuôn mặt vô cùng đẹp trai, tựa như thiên sứ. "Cô tỉnh rồi." Rốt cuộc Diệp Bộ Hàng cũng thở phào nhẹ nhõm. "Tôi còn sống?" Dương Từ sờ lên khuôn mặt Diệp Bộ Hàng, véo một cái thật mạnh, thấy trên mặt cậu ta không hề có biểu cảm đau đớn, "Hóa ra là đang nằm mơ." Diệp Bộ Hàng búng nhẹ một cái lên trán cô: "Vậy cô xem thế này có đau không?" "Không phải tôi đang ở trong quán rượu sao? Sao giờ lại ở đây? Đây là đâu?" Dương Từ hỏi. Diệp Bộ Hàng nắm tay cô thật chặt: "Tôi đã bảo có chuyện gì cũng không được tự ngược đãi mình, cô lại quên rồi?" Dương Từ thấy cổ tay mình đã được quấn một tầng băng gạc dày, đoán được là khi cô tự cắt cổ tay thì cậu ta kịp thời tìm đến và đưa về. "Tôi thế nào hẳn chưa tới lượt cậu để ý đâu." Dương Từ giãy tay mình khỏi tay cậu ta. Diệp Bộ Hàng không cầm lòng, cúi đầu đặt lên môi cô một nụ hôn, tỉ mỉ cọ xát, hồi lâu sau mới buông ra: "Nơi này đã bị tôi đóng dấu, hẳn giờ đủ tư cách để ý rồi chứ?" Dương Từ nhìn khóe mắt cậu ta, còn vết nước mắt hơi mờ, hỏi: "Cậu khóc?" "Không có." Diệp Bộ Hàng lau sạch, làm sao cậu thể khóc được? "Thôi đi, tên họ Du mũi tẹt kia sao rồi?" Dương Từ hỏi. "Diệp gia tra ra chuyện ông ta lợi dụng chức vụ nhận tiền hối lộ, đã tố cáo lên tòa án, bây giờ đang bị tạm giữ trong trại tạm giam." Diệp Bộ Hàng cầm tới cái hộp giữ nhiệt, cháo bên trong vẫn còn khá ấm. "Uống cháo không?" Dương Từ há miệng nuốt cháo, "Chắc do Tề Đống nấu? Đám vô lương tâm này, sao chẳng ai tới thăm hết vậy?" "Lưu Bối Mông và Tề Đống cùng đi thăm bà nội con bé, Chu Nghệ Vi hẳn là tới Tô gia thông báo tình trạng của cô." Diệp Bộ Hàng tiếp tục đút cháo. Dương Từ thật sự rất đói, một mình ăn hết cả hộp cháo đầy. "Mèo khóc chuột giả từ bi, Tô gia đó làm gì có ai quan tâm tôi thật, bọn họ chỉ rủa tôi chết sớm một chút, lại bớt một người tranh gia sản với họ." Dương Từ ăn no rồi dựa vào giường, nói. "Cũng không thể nói vậy, dù sao vẫn là người nhà." Dương Từ liếc cậu ta, nghiêm mặt: "Tề Hải, đừng tưởng rằng cậu đóng dấu cho tôi được thật, cho dù cậu thật sự là bạn trai cũng không thể kiểm soát sinh hoạt của tôi, huống chi người tôi yêu là Côn Tẫn, không phải cậu. Làm người quan trọng nhất là phải biết thân biết phận, cậu chỉ là nghệ sĩ của tôi thôi, biết chưa?"
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]