(*) Phương tâm: tâm hồn thiếu nữ
Trên mặt Lưu Bối Mông không có chút nào là bối rối: "Tớ phụ bà nội làm việc thôi."
Một nữ sinh trong đó cầm cái túi xách LG in hiệu MK, mở túi lấy ra cây son môi Chanel, tới trước gương thoa lên môi, nói châm chọc: "Cậu có làm việc quần quật cả tháng cũng không mua được đồ giá trị như túi xách này của tôi đâu."
Lưu Bối Mông cười cười: "Túi đựng quần áo của tôi cũng rất lớn, vừa vặn có thể tiết kiệm tiền."
"Con gái sao có thể không có túi xách được, đúng là quỷ nghèo." Nữ sinh kia ra vẻ khinh miệt.
Dương Từ ngồi trên xe lăn cũng cười: "Bạn học à, nhắc em lần sau mua túi xách đừng mua hàng lung tung, biết chưa? Túi xách của em vừa nhìn đã biết là hàng giả."
Nữ sinh kia tức giận: "Túi này mẹ tôi mua từ Mỹ mang về, giá hơn một ngàn đấy."
"Cô bé ơi, túi xách từ xưởng thuộc da bán ngoài cửa hàng hay quầy vỉa hề ở Ôn châu vùng giang nam còn có giá hơn cái này đấy." Dương Từ không chỉ độc miệng, mà ánh mắt cũng hết sức sắc bén, lại nói, Dương Tư Tư thích nhất mấy cái phân biệt phẩm chất nhãn hiệu này, ảnh hưởng lâu ngày khiến cô cũng dễ dàng phân biệt thật giả.
Mấy cô bé đi cùng nữ sinh kia không nhịn được mắng mỏ: "Đồ tàn phế nhà chị, không phải thân thích của Lưu Bối Mông đấy chứ? Quả nhiên, người nhà cô ta toàn là thứ dưa vẹo táo nứt, Mộng Anh của tụi này, ba mẹ đều là ông chủ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-tan-vo-cua-diep-thieu/61633/chuong-15.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.