Edit: Dương Lam
Trời vừa sáng, Lưu Bối Mông mới coi được một nửa kịch bản, cô bé khóc không ra nước mắt: "Nhiều như vậy, chị cho có một đêm làm sao học kịp hết? Anh ơi, anh xem đến đâu rồi?"
Tề Hải khí định thần nhàn đặt điện thoại xuống: "Anh xem xong rồi, cũng đã phân tích xong."
"Sao nhanh vậy ạ?" Lưu Bối Mông kinh ngạc, cô bé đọc hiểu như bình thường thôi cũng không nhanh được như vậy.
"Phách phách phách." Dương Từ vỗ tay đi vào, "Tề Hải nhà cậu thật bản lãnh không tệ."
Lưu Bối Mông như nhìn thấy cứu tinh, đi tới dựa vào vai Dương Từ, nói: "Chị, em đã hai mươi bảy giờ đồng hồ không ngủ rồi, bây giờ lời thoại cũng không học xong, phải làm sao đây?"
"Cảnh này của em chỉ có mười lời thoại, rất đơn giản, đừng quên tình tiết là được." Dương Từ thấy bọn họ đã đọc kịch bản cả đêm, cuốn kịch bản của Lưu Bối Mông phủ kín chú thích, còn của Tề Hải lại trống rỗng.
"Tề Hải, cậu vậy mà nói xem hết kịch bản rồi?" Dương Từ cầm kịch bản trắng sạch, hỏi.
Tề Hải gật gật đầu: "Ừ."
"Hôm nay đến đây thôi, lát nữa quay phim xong thì nghỉ ngơi cho tôi, rồi chép hết lại nửa đầu kịch bản cho tôi." Dương Từ đẩy xe lăn đến cái tủ bên phải, lấy một cuốn kịch bản dày đưa cho Diệp Bộ Hàng.
Diệp Bộ Hàng nhận lấy, nhìn qua, bên trong viết chữ kín đặc, vô cùng cặn kẽ, chữ viết ngay ngắn, có vẻ đã bỏ rất nhiều công sức.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-tan-vo-cua-diep-thieu/3191706/chuong-37.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.