Edit: Dương Lam
"Ngại quá, có thể tôi nhận nhầm, chỉ là trông cô rất giống em ấy." Vân Nhược Yết nhìn cô chằm chằm.
"Có ai nói với anh chưa, cách làm quen này đã lỗi thời rồi." Dương Từ không hề để ý đến anh ta.
Vân Nhược Yết cười rất dịu dàng: "Đến miệng lưỡi này cũng rất giống em ấy."
Dương Từ đến bên thang máy, chỉ lo đẩy xe lăn vào trong, bấm nút đóng cửa.
Đã nhiều năm như vậy, rốt cuộc cũng gặp lại anh ta, chẳng qua là, liệu anh ta có còn là người hiểu lầm cô giống như mười năm trước không? Thôi đi, sớm đã là nước sông không phạm nước giếng rồi.
Cửa thang máy lại mở ra lần nữa, Dương Từ cảm giác có một ánh mắt nóng rực tức giận khóa chặt vào mình.
Ngẩng đầu lên nhìn, hóa ra là Tề Hải.
Trái tim đang đập loạn của Diệp Bộ Hàng cuối cùng cũng khôi phục nhịp đập cố hữu, đi vào thang máy, nửa ngồi xuống ôm cô thật chặt: "Sao đi ra ngoài lại không nói với tôi, gọi điện cho cô cũng tắt máy mãi."
Dương Từ đẩy cậu ta ra: "Thân thể tôi không thoải mái, nghĩ đã trễ vậy rồi, không nên tới quấy rầy các cậu."
"Đây là khu nội trú bệnh viện." Diệp Bộ Hàng vạch trần lời nói dối của cô, "Cô có nói đến xem Dương Tư Tư thì tôi cũng không khinh thường cô đâu."
Dương Từ không nói.
"Tôi mới về nhà có chút việc." Diệp Bộ Hàng chợt nói.
"Tôi không hỏi cậu đi đâu." Dương Từ nói, "Cậu cũng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-tan-vo-cua-diep-thieu/3191703/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.