"Kìa chú, con trai sao lại dùng từ xinh đẹp được chứ! Phải dùng từ đẹp trai, dù là Omega cũng phải dùng từ tuấn tú khôi ngô chứ ạ!" Ân Lam cười hì hì trêu chọc đối phương, sau đó nhanh chóng đi vào phòng khách.
Bên trong biệt thư trang trí khá hiện đại, lấy tông màu vàng ấm làm chủ đạo, các đồ vật được bày biện ngăn nắp tinh tế, trên tường treo không ít ảnh gia đình từ đời này sang đời khác, đặc biệt là trên cầu thang, cứ đi ba bước lại treo một khung ảnh nhỏ tinh xảo về một thành viên trong gia đình.
Phía bên tay trái có bày biện một bộ sô pha cỡ lớn cùng bàn trà thủy tinh xinh đẹp, màn hình ảo trên tường đang phát một ca khúc thịnh hành gần nhất được nhiều người yêu thích, nam ca sĩ trong màn hình đang suy lắng ôm lấy đàn ghi ta gảy từng dây, giọng hát ngọt ngào tràn đầy lưu luyến than thở vang lên.
"Ba, mẹ! Bọn con về rồi đây!" Ân Lam nhanh chân chạy đến, trong lòng ngực, trái tim nhảy lên như trống đập, thình thịch thình thịch.
Lúc trước đây cậu chưa từng trải qua cảm giác này bao giờ, nhưng hôm nay, sau khi bị Vũ Tử Minh bắt ép hơn nửa tháng, bây giờ gặp lại được ba mẹ, cậu cảm thấy thật an toàn, sự ấm ức tủi thân dâng lên như sóng thần gào thét, lại bị cậu mạnh mẽ đè xuống.
"Lam Lam về rồi à, lại đây mẹ xem nào!" Mẹ Ân nhìn thấy bóng dáng con trai út bé bỏng liền nở nụ cười vui vẻ, vẫy vẫy tay gọi cậu đến gần, sau đó nhìn trên dưới một lượt.
"Lam Lam hình như gầy đi có phải không? Nhìn này, khuôn mặt lúc trước mãi mới có chút thịt nay lại ốm nhom teo tóp lại rồi!"
"Mẹ, làm gì đến nỗi đó chứ!" Ân Lam ngồi bên cạnh mẹ mình, nắm lấy tay bà dở khóc dở cười.
Lần nào cậu về, mẹ cậu cũng đều có thể so cậu thành một tên ăn mày ốm yếu đang chạy nạn mà nhét cho cậu một đống đồ bồi bổ. "Con vẫn vậy mà, không ốm đi chút nào hết, vẫn giống như mấy lần trước mà!"
"Thôi thôi, chắc con lại lén giảm cân phải không? Mẹ thấy mấy đứa Omega thời nay toàn thi nhau giảm cân, ai ít cân nhất mới là người đẹp nhất các thứ! Con ấy, đừng có học theo mấy người đó, phải ăn nhiều chút, có thịt nhìn mới đẹp! Biết chưa?" Mẹ Ân nào nghe con trai giải thích, trong mắt bà, dù Ân Lam có béo đến đâu cũng thành gầy, vẫn cần phải bồi bổ thêm nữa nữa.
"Dạ dạ dạ, mẫu hậu đại nhân nói gì cũng phải hết, tiểu dân xin cúi đầu nhận mệnh!"
"Cái thằng bé này!"
Nhìn hai mẹ con vui vẻ trò chuyện, Ân Tinh Quang cũng bị không khí vui vẻ hạnh phúc lây nhiễm mà bật cười, tiến đến ngồi xuống một bên sô pha. Ba Ân nghiêm túc hơn mẹ Ân một chút nhưng khóe môi vẫn kéo lên một độ cong rõ ràng, nhấp một ngụm trà thơm, ho nhẹ một tiếng.
"A ba, ba càng ngày càng trẻ trung soái khí đó nha, thật chẳng giống ông già đã 50 tuổi chút nào!" Ân Lam nghe tiếng ho liền quay sang nhe răng cười.
"Khụ khụ..." Thằng con trời đánh này! Ba Ân lần này là ho thật, liếc mắt trừng cậu một cái xong thì không thèm quan tâm cậu nữa.
"Ha ha ha, mẹ nhìn mặt ba xem kìa, đen sì rồi!"
"Con đấy, lần nào về cũng trêu chọc ba con là sao?" Mẹ Ân bất đắc dĩ cốc đầu Ân Lam một cái tượng trưng, khóe môi vẫn chưa từng thu lại nụ cười.
"Hi hi, tại lần nào ba cũng bày ra bộ mặt nghiêm túc như vậy khiến con không nhịn được."
Ân Lam khi ở nhà thật sự là một đứa trẻ chưa lớn, rất biết cách làm nũng trêu chọc người khác, nhưng cậu luôn dừng lại đúng lúc chưa từng vượt quá giới hạn, cũng sẽ ngoan ngoãn nghe lời bậc phụ huynh làm việc này việc kia, chọc người vui vẻ cùng yêu thích không thôi.
"Ðồng hồ tín hiệu của con đâu rồi?" Mẹ Ân không nhìn thấy trên tay cậu đeo đồng hồ nghi hoặc hỏi.
"À, anh Tống mượn đi để nâng cấp một vài phần mềm trong quang não của con, gia cố thêm tường lửa rồi ạ, mấy ngày nữa sẽ trả lại." Ân Lam mỉm cười nửa thật nửa giả nói.
Bởi vì bình thường Vân Ly Tống cũng hay mượn đồng hồ tín hiệu của Ân Lam để thực hiện một vài thí nghiệm này nọ nên mẹ Ân không hỏi gì thêm.
Vốn dĩ Ân Lam chọn con đường công nghệ máy tính này đều là do Vân Ly Tống truyền cảm hứng, sau khi nhìn thấy thao tác thần sầu tinh vi của đối phương mới lựa chọn ngành nghề. Nếu không, với khuôn mặt xuất chúng tinh xảo của Ân Lam, có lẽ cậu sẽ lựa chọn ngành diễn viên chuyên nghiệp cũng không chừng!
Bốn người ngồi nói chuyện một chút, chị hai Beta Ân Kiều Mễ mới trở về. Ân Kiều Mễ được thừa hưởng nhan sắc xinh đẹp của ba mẹ Ân nhưng đáng tiếc lại không phân hóa thành Alpha hoặc Omega.
Mẹ Ân lúc đầu cũng rất buồn bã vì chuyện đó, nhưng về sau lại cảm thấy như vậy cũng tốt, Beta sẽ không bị ảnh hưởng bởi pheromone hoặc bị kỳ phát tình quấy nhiễu, sống cũng dễ chịu hơn rất nhiều. Hơn nữa, dù là một Beta nhưng cô lại rất thông minh, làm một họa sĩ cực kỳ có tiếng trong ngành, cũng là một người có tính cách cởi mở phóng thoáng nhất trong ba người con.
"Con về rồi đây! Lâu rồi mới thấy cả nhà mình đông đủ như vậy nha, bé út, chị có mang quà về cho cưng này!" Ân Kiều Mễ buộc tóc đuôi ngựa cầm theo một túi quà đi đến, ôm lấy đứa em trai yêu quý của mình một cái, sau đó lại ghen tỵ mà nhéo nhéo mặt cậu.
"Ghen tỵ quá đi này, sao mặt em lại mềm mại như vậy chứ hả, còn mịn màng hơn con gái là chị nữa chứ!!"
"Aaa~!" Ân Lam kêu hai tiếng tượng trưng, lần nào gặp chị gái cậu cũng đều bị véo má như vậy, thật đúng là luyện thành thói quen rồi. "Chị mang quà gì về cho em vậy?"
"Đây, lần này đi triển lãm ở Xuminto, gặp được lên mua cho cưng đấy!"
Ân Lam nhận lấy gói quà trong tay Ân Kiều Mễ liền không chút khách khí mà mở ra. Bên trong là một hộp quà nhưng màu trắng tinh mịn màng, mở hộp ra, là hai sợi dây chuyền đôi một đen một trắng kiểu nam cực kỳ bắt mắt xinh đẹp.
"Chị chuẩn bị quà trước cho em rể tương lai, mai sau cưng có người yêu thì nhớ đem một sợi dây chuyền này tặng cho cậu nhóc đó chứng minh thành ý, biết chưa?"
Ánh mắt Ân Lam thoáng hiện lên nét buồn bã khổ sở, sau lại nhanh chóng che giấu, cười hì hì đánh nhẹ chị gái một cái. "Chị lo xa quá rồi, em còn chưa có người yêu đâu!"
"Rồi rồi, cưng không cần ngại ngùng, trong nhà này cưng là Omega, chắc chắn sẽ bị gả đi sớm nhất, chị còn chuẩn bị sẵn quà cưới rồi ấy chứ!" Ân Kiều Mễ xoa đầu em trai, nghĩ cậu đang ngại ngùng cũng chỉ mỉm cười, cực kỳ phóng thoáng mà quăng ra một quả boom lớn khác.
Mọi người cùng cười vang lên, Ân Tinh Quang biết rõ mọi chuyện chỉ hơi kéo nhẹ môi, trong lòng thở dài một hơi không biết nên nói gì, đứa em gái này của anh tặng món quà này thật đúng là đâm chọc vào nỗi đau của Lam Lam mà!
Thấy mọi người đã tập hợp đầy đủ, ba mẹ Ân kêu người chuẩn bị cơm trưa, bà còn đích thân xuống bếp nấu một hai món tủ, ba Ân cùng Ân Tinh Quang lên thư phòng nói chuyện công ty, chỉ còn hai chị em ở dưới lầu trò chuyện với nhau.
"Bé út, hình như chị nghe phong phanh em có người yêu rồi đúng không? Cưng giấu được mẹ chứ sao giấu được chị, mau khai ra xem là ai nào?" Ân Kiều Mễ nhỏ giọng thủ thỉ.
"Không có đâu, em còn chưa có người yêu mà!" Ân Lam mỉm cười hoàn mỹ lắc đầu.
"Thật không đó, chị nghi lắm nha!"
Ân Lam buồn khổ trong lòng, ngoài mặt liên tục lắc đầu phủ nhận. Vốn dĩ cậu thật sự định chờ Mục Tịnh Thiên công thành danh toại mới dẫn chàng trai ấy về ra mắt người thân, ai biết được cuối cùng lại... Chỉ có thể trách ông trời trêu ngươi.
Ân Kiều Mễ nhận ra cậu hôm nay có chút lạ, có vẻ như không còn hoạt bát vui vẻ như mọi lần, cả người ẩn ẩn toát lên không khí buồn bã u uất.
Là một nhà nghệ thuật gia, cô cực kỳ nhạy cảm với những biến đổi cảm xúc của khung cảnh, càng thêm chắc chắn bé út đang có chuyện giấu giếm cả nhà, có lẽ chỉ có anh cả mới biết được gì đó.
Nhưng bé út trước giờ tâm tư đều rất kín đáo, đừng nhìn nhóc này mỉm cười chọc mọi người vui vẻ vậy chứ lúc bị bắt nạt chắc chắn sẽ âm thầm chịu đựng không nói với bất cứ người nào! Nội tâm của bé út mạnh mẽ hơn bọn họ nghĩ nhưng cũng cực kỳ nhạy cảm và mềm yếu.
"Được rồi, vậy chị không ép cưng nói nữa, dù sao sau này chị cũng sẽ biết em rể là ai." Ân Kiều Mễ nở nụ cười vò rối đầu tóc của em trai, sau đó cùng cậu ngồi xem chương trình giải trí đang được phát sóng.
Mẹ Ân ngó đầu ra mấy lần đều nhìn thấy khung cảnh hài hòa này thì khẽ cười một tiếng, lại lần nữa tiếp tục chế biến thức ăn trong tay.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]