Ân Lam nhanh chóng mở tủ quần áo lấy đồng hồ tín hiệu của mình ra, ngón tay thon dài lướt qua màn hình ảo, một loạt những con số tinh vi hiện lên ngăn chặn hành động truy cập phá hủy của cậu.
Những ngày gần đây cậu cũng không phải chỉ là ngồi chơi không, những lúc Vũ Tử Minh bận đi nấu cơm, cậu đều sẽ tranh thủ phá giải virus trong quang não, cũng đã hiểu được phần lớn tác dụng của loại virus này và tìm ra được một lỗ hổng nhỏ xíu của nó, nhưng để phá hủy hoàn toàn loại virus này, cậu cần thời gian nhiều hơn nữa, vậy nên hiện tại cậu chỉ có thể lợi dụng lỗ hổng này, cướp lấy một cơ hội nhỏ nhoi để cầu cứu người nhà.
Ngón tay Ân Lam lướt nhanh như bay trên màn hình ảo, những chữ số điên cuồng nhảy múa di chuyển trong con ngươi trong suốt của cậu.
Chẳng biết sau bao lâu, giống như đã lâu lắm rồi lại như vừa mới qua, trán Ân Lam tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng, bên ngoài cửa mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Vũ Tử Minh, trái tim cậu như treo lên tận cổ họng.
Sắp được rồi! Chỉ còn một chút nữa thôi! Một chút nữa! Làm ơn..!
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, Vũ Tử Minh khuôn mặt mỉm cười vui vẻ đẩy cửa ra, sau đó kéo một xe đồ ăn đi vào.
Ân Lam xoay người mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ đơn giản, không thèm liếc Vũ Tử Minh lấy một cái, lạnh lùng bước vào phòng tắm.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-soi-tra-on/3369509/chuong-10.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.