Ân Lam nhanh chóng mở tủ quần áo lấy đồng hồ tín hiệu của mình ra, ngón tay thon dài lướt qua màn hình ảo, một loạt những con số tinh vi hiện lên ngăn chặn hành động truy cập phá hủy của cậu.
Những ngày gần đây cậu cũng không phải chỉ là ngồi chơi không, những lúc Vũ Tử Minh bận đi nấu cơm, cậu đều sẽ tranh thủ phá giải virus trong quang não, cũng đã hiểu được phần lớn tác dụng của loại virus này và tìm ra được một lỗ hổng nhỏ xíu của nó, nhưng để phá hủy hoàn toàn loại virus này, cậu cần thời gian nhiều hơn nữa, vậy nên hiện tại cậu chỉ có thể lợi dụng lỗ hổng này, cướp lấy một cơ hội nhỏ nhoi để cầu cứu người nhà.
Ngón tay Ân Lam lướt nhanh như bay trên màn hình ảo, những chữ số điên cuồng nhảy múa di chuyển trong con ngươi trong suốt của cậu.
Chẳng biết sau bao lâu, giống như đã lâu lắm rồi lại như vừa mới qua, trán Ân Lam tuôn ra một tầng mồ hôi mỏng, bên ngoài cửa mơ hồ nghe thấy tiếng bước chân nặng nề của Vũ Tử Minh, trái tim cậu như treo lên tận cổ họng.
Sắp được rồi! Chỉ còn một chút nữa thôi! Một chút nữa! Làm ơn..!
Cạch.
Tiếng mở cửa vang lên, Vũ Tử Minh khuôn mặt mỉm cười vui vẻ đẩy cửa ra, sau đó kéo một xe đồ ăn đi vào.
Ân Lam xoay người mở tủ quần áo, lấy ra một bộ đồ ngủ đơn giản, không thèm liếc Vũ Tử Minh lấy một cái, lạnh lùng bước vào phòng tắm.
Vũ Tử Minh biết bản thân sáng nay đã quá đáng nên không dám chọc giận cậu thêm, chỉ yên lặng nhìn cậu trốn đi thay đồ. Vốn dĩ hắn quả thật chỉ muốn làm một lần thôi, ai biết được cậu quá ngọt ngào mỹ vị, lại còn nói những lời sẽ hận hắn đến chết, khiến sợi dây lý trí trong đầu hắn như muốn đứt đoạn, một lần liền biến thành ba lần.
Ân Lam bước vào phòng tắm, trái tim treo trên cổ họng mới chậm rãi thả xuống, nhìn đồng hồ tín hiệu hiện lên ánh sáng xanh lá thông báo phá giải thành công. Nhưng thời gian để có thể gửi tin cầu cứu rất ngắn, chỉ trong một phút và một lần duy nhất, cậu không thể hồ đồ sơ xuất mà quyết định vội vàng!
Nhanh chóng mặc đồ ngủ vào, Ân Lam giấu đồng hồ tín hiệu vào túi quần, lạnh nhạt mở cửa đi ra, bước thẳng đến giường nằm xuống, bàn tay nhanh nhẹn nhét đồ xuống dưới gối mềm.
"Lam, em đã cả ngày không ăn gì rồi, dậy ăn chút đồ rồi hãy nằm tiếp." Vũ Tử Minh lắc đầu yêu chiều tiến đến kéo cậu dậy.
"Buông ra!"
"Đừng giận dỗi mà ảnh hưởng sức khỏe, em phải ăn nhiều chút mới có thịt chứ!" Vũ Tử Minh luồn tay dưới lưng và chân cậu, trực tiếp bế bổng cậu lên, đi đến sô pha trong phòng ngồi xuống. "Nào, ăn thử món mới này một chút xem có hợp khẩu vị không."
Ân Lam mím chặt môi vùng vẫy ra khỏi lòng hắn lại không thoát ra được, quay mặt đi không muốn đối diện với hắn.
"Lam à, tôi rất thích việc có thể dùng miệng mớm cho em, nhưng theo tôi thấy, em không thích kiểu như vậy cho lắm! Hay là tôi suy đoán lầm nhỉ?"
Giọng nói từ tính đầy uy hiếp vang lên bên tai, cả người Ân Lam thoáng cứng đờ, cuối cùng chỉ có thể quay đầu lại trừng mắt nhìn hắn, sau đó run rẩy hé môi, nuốt xuống đồ ăn được đưa đến.
Vũ Tử Minh mỉm cười, dường như không bao giờ mất kiên nhẫn mà từng đũa từng thìa đút cậu ăn, nhìn hai má cậu phồng lên như hamster chậm rãi nhai nuốt, trái tim trống rỗng như được lấp đầy.
Đồng hồ tín hiệu trên tay Vũ Tử Minh đột ngột sáng lên phát ra một tiếng "tinh" thanh thúy. Hắn đơn giản giơ cổ tay lên nhìn một cái sau đó không chút để tâm mà tiếp tục đút Ân Lam ăn đồ ăn. Đợi khi cậu không muốn ăn thêm nữa, Vũ Tử Minh mới đem đồ ăn thừa còn lại ăn hết, sau đó để cho robot dọn dẹp sạch sẽ, còn bản thân thì kéo Ân Lam ngồi xem chương trình đặc sắc trên tivi.
Buổi tối, Vũ Tử Minh thấy Ân Lam đã ngủ say liền nhẹ nhàng vén chăn xuống bước giường, âm thầm ra khỏi phòng đi xử lý công việc.
Mà Ân Lam vốn đang ngủ say, đột nhiên mở mắt ra, hai mắt thanh tỉnh không chút mơ màng nào. Sau khi xác nhận Vũ Tử Minh đã đi xa, mới xoay người lấy đồng hồ tín hiệu dưới gối ra, chùm kín chăn lại nhanh chóng nhập một loạt các mệnh lệnh rồi ấn gửi đi.
Trên màn hình ảo, ánh sáng màu xanh hiện lên hai chữ 'Thành công' rồi nhanh chóng trở nên xám xịt ảm đạm, trở về khoảng thời gian đầu khi chưa được phá giải virus. Ân Lam nắm chặt đồng hồ tín hiệu trong tay, trong lòng âm thầm chờ mong anh trai mình có thể hiểu được ý của cậu, sau đó nhanh chóng tìm kiếm cơ hội cứu cậu thoát khỏi nơi này.
Ở một tòa cao ốc nào đó trong thủ đô...
Đồng hồ tín hiệu của Ân Tinh Quang lóe sáng, một tệp tin được gửi trực tiếp từ số ID riêng của Ân Lam vào dữ liệu quang não. Ân Tinh Quang đang ngồi trước máy tính kiểm tra bản thảo cho kế hoạch quý tiếp theo đưa cổ tay lên, nhìn thấy người gửi đến là đứa em trai yêu quý liền khẽ mỉm cười, ấn mở ra.
Theo thời gian trôi đi, nụ cười trên khóe môi y dần biến mất, hai mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm hàng chữ ký tự được hiện lên trong tệp tin, sau khi giải mã hoàn toàn được hàng chữ số đơn giản thưa thớt đó liền siết chặt nắm tay, gọi lại cho Ân Lam.
Màn hình ảo nhanh chóng hiện lên trạng thái đang kết nối, nhưng một giây sau liền biến thành màu xám nhạt nhẽo, trên màn hình hiện thị dòng chữ "Hiện không kết nối được, vui lòng thử lại sau..." càng thêm chứng thực suy đoán của Ân Tinh Quang.
Những số ID của người thân trong Ân gia luôn đặc biệt mở rộng cho nhau, dù có tắt máy hay bận gọi cũng đều sẽ ưu tiên kết nối thẳng, thậm trí ngoài vùng phủ sóng cũng đều có thể gặp mặt nói chuyện một hai câu, nhưng hiện tại thì...
Ân Tinh Quang chuyển số máy, gọi điện cho người khác, lần này màn hình ảo rất nhanh hiện lên một khuôn mặt già nua nghiêm túc. "Đại thiếu gia, có chuyện gì sao?"
"Quản gia Thục, dạo này ở nhà có chuyện gì xảy ra không?" Ân Tinh Quang nhàn nhạt hỏi thăm như mọi lần.
"Thưa đại thiếu gia, dạo này ở nhà mọi thứ vẫn như trước. Đại thiếu gia có chuyện gì muốn phân phó để tôi đi sắp xếp." Quản gia Thục lắc đầu trả lời.
"Cũng không có gì, tôi chỉ muốn hỏi xem dạo này hai đứa nhỏ có thường xuyên về thăm nhà hay không thôi, với cả khoảng thời gian sắp đến tôi sẽ từ M quốc trở về."
"Vậy thì thật tốt quá, ông chủ cùng bà chủ rất nhớ đại thiếu gia! Về phần nhị tiểu thư, ngày hôm qua vừa mới trở về thăm hai vị chủ nhân xong liền rời đi rồi. Tam thiếu gia thì không thấy trở lại, nhưng năm ngày trước có gửi một kiện bưu phẩm nhỏ cho bà chủ, chính là một chai nước hoa nhãn hiệu Muistano mới ra tháng này, rất nổi tiếng, lại còn là bản giới hạn nữa." Quản gia Thục đem mọi chuyện kể lại rất chi tiết.
"Tôi biết rồi, chú đi nghỉ ngơi đi." Ân Tinh Quang mặt không đổi sắc gật đầu tắt máy.
Quản gia Thục nhìn màn hình ảo đã tắt mà gãi đầu nghi hoặc, tự dưng nửa đêm nửa hôm đại thiếu gia gọi điện về nhà chính chỉ để hỏi thăm mấy vấn đề này, lão cũng không hiểu nổi.
Ân Tinh Quang sau khi tắt máy liền nhanh chóng gọi điện cho thuộc hạ thân cận của mình, cả mặt tràn ngập lạnh lẽo như tuyết rơi mùa đông. "Cậu đi điều tra tình hình gần đây của Lam Lam, xem xem dạo này thằng bé như thế nào, điều tra kỹ lưỡng một chút, cẩn thận đừng để ai phát hiện, sau đó nhanh chóng báo cáo lại cho tôi."
"Vâng thưa sếp." Hùng Phong nửa đêm bị gọi dậy cũng chẳng cảm thấy bất mãn bực bội gì, nghiêm túc nghe hết mệnh lệnh từ cấp trên rồi phi thân khỏi giường, cẩn thận mặc quần áo bắt đầu đi điều tra.
"Lam Lam..." Ân Tinh Quang gõ đầu ngón tay xuống dưới bàn làm việc, con ngươi thâm trầm lạnh lẽo, lại một lần nữa nhìn lại tệp tin được gửi tới từ ID của Ân Lam, hàng mày nhíu chặt lại.
- --------------------
Buổi trưa ngày hôm sau, đồng hồ tín hiệu của Ân Tinh Quang nhận được một tệp tin từ Hùng Phong, trong tệp tin ghi lại rất nhiều chuyện, từ ngày Ân Lam đi ăn tiệc mừng đính hôn của bạn thời cấp 3 sau đó về nhà, tiếp đến là một chuỗi ngày dài dằng dặc không thấy xuất hiện, lại chỉ thấy bạn trai Beta Mục Tịnh Thiên mới quen chưa được nửa tháng khóc lóc chạy đến chung cư của Ân Lam ngày ngày chờ đợi.....
Ân Tinh Quang đọc xong tệp tin sắc mặt càng thêm nặng nề, thư ký bên cạnh thấy sắc mặt y không tốt khẽ nuốt nước miếng sợ sệt, trong lòng thầm nghĩ chẳng lẽ báo cáo hôm nay của gã có vẫn đề gì rất nghiêm trọng sao?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]