Chính phủ hô hào ủng hộ quyên góp từ thiện, ở mỗi một thành phố dựng lên ba trại cô nhi viện giúp đỡ những đứa trẻ số khổ đó. Mà lần đầu Ân Lam gặp Vũ Tử Minh, chính là ở trong cô nhi viện.
Năm đó Ân Lam sáu tuổi, đi theo trường học đến tham quan cô nhi viện của thành phố, khi xuống đến nơi thăm quan đi được một đoạn liền bị lạc khỏi đội ngũ, trông thấy trong một góc vắng có mấy bạn nhỏ chúm chụp lại với nhau chửi bới đánh đập một cậu bé khác liền nhanh chân chạy đến.
"Các cậu làm gì đó? Mau dừng tay lại, tôi đã gọi cô giáo đến rồi!"
Mấy cậu nhóc kia nghe thấy tiếng liền sợ hãi, lại nghe được người lớn sắp tới liền kéo tay nhau hoảng loạn chạy đi, để lại cậu bé cả người bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, quần áo in đầy dấu chân đang run rẩy co ro trong góc.
"Này cậu ơi, cậu không sao chứ? Bọn họ đi rồi, đừng sợ nha!" Ân Lam trắng trắng xinh xinh ngồi xổm xuống đối diện với cậu bé nọ, không ngại bẩn mà đưa tay ra vén mái tóc bù xù của đối phương, nhìn thấy gương mặt có chút nhem nhuốc liền lấy khăn tay của mình ra. "Mặt cậu bị bẩn rồi, để mình lau cho cậu nhé? Cậu tên gì, sao lại bị bọn họ bắt nạt ở đây?"
"...." Cậu bé kia không nói câu nào, ngơ ngác nhìn Ân Lam, để mặc bàn tay ngắn tũn di qua di lại trên mặt mình.
"Hửm? À quên, phải giới thiệu tên mình trước mới được
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-soi-tra-on/3315372/chuong-4.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.