Chương trước
Chương sau
Chính phủ hô hào ủng hộ quyên góp từ thiện, ở mỗi một thành phố dựng lên ba trại cô nhi viện giúp đỡ những đứa trẻ số khổ đó. Mà lần đầu Ân Lam gặp Vũ Tử Minh, chính là ở trong cô nhi viện.

Năm đó Ân Lam sáu tuổi, đi theo trường học đến tham quan cô nhi viện của thành phố, khi xuống đến nơi thăm quan đi được một đoạn liền bị lạc khỏi đội ngũ, trông thấy trong một góc vắng có mấy bạn nhỏ chúm chụp lại với nhau chửi bới đánh đập một cậu bé khác liền nhanh chân chạy đến.

"Các cậu làm gì đó? Mau dừng tay lại, tôi đã gọi cô giáo đến rồi!"

Mấy cậu nhóc kia nghe thấy tiếng liền sợ hãi, lại nghe được người lớn sắp tới liền kéo tay nhau hoảng loạn chạy đi, để lại cậu bé cả người bẩn thỉu, đầu tóc rối bời, quần áo in đầy dấu chân đang run rẩy co ro trong góc.

"Này cậu ơi, cậu không sao chứ? Bọn họ đi rồi, đừng sợ nha!" Ân Lam trắng trắng xinh xinh ngồi xổm xuống đối diện với cậu bé nọ, không ngại bẩn mà đưa tay ra vén mái tóc bù xù của đối phương, nhìn thấy gương mặt có chút nhem nhuốc liền lấy khăn tay của mình ra. "Mặt cậu bị bẩn rồi, để mình lau cho cậu nhé? Cậu tên gì, sao lại bị bọn họ bắt nạt ở đây?"

"...." Cậu bé kia không nói câu nào, ngơ ngác nhìn Ân Lam, để mặc bàn tay ngắn tũn di qua di lại trên mặt mình.

"Hửm? À quên, phải giới thiệu tên mình trước mới được hỏi tên người khác! Mình là Ân Lam, cậu tên là gì?" Ân Lam chớp mắt mỉm cười nhìn cậu bé kia, đồng tử trong suốt to tròn tràn ngập thiện ý.

"Vũ Tử Minh." Cậu bé khàn giọng, có chút run rẩy nhìn tiểu thiên sứ trước mặt.

"Tên cậu rất hay nha! Mình bị lạc đường mất rồi, cậu có thể dắt mình về được không? Mình muốn đến tòa nhà chính của cô nhi viện á!" Ân Lam nghiêng đầu nhỏ, môi hơi cong cong tỏ vẻ không vui, bàn tay bé xíu khua loạn trong không khí miêu tả tòa nhà chính to to nhỏ nhỏ như thế nào.

Vũ Tử Minh mím môi gật gật đầu chậm chạp đứng lên, Ân Lam thấy được giúp đỡ liền vui vẻ cười, không chút chê cậu bé bẩn mà đưa tay ra nắm lấy tay Vũ Tử Minh.

Trên cả đoạn đường đi, Ân Lam giống như một chú chim nhỏ liên tục nói không ngừng nghỉ, cũng hỏi Vũ Tử Minh vô số câu hỏi khiến cậu nhóc bật cười, một bộ dáng vô cùng khả ái dễ thương chọc người trìu mến.

Ân Lam lúc nhỏ chính là một tiểu chính thái loli vô cùng đáng yêu người gặp người mến, chỉ cần cậu bé cười một cái cũng khiến trái tim người lớn mềm nhũn, nói chi việc chủ động bắt chuyện như vậy.

Hai bé đi không bao lâu thì một nhóm người từ xa chạy tới, vẻ mặt hoảng hốt liên tục gọi tên cậu. Ân Lam nhìn thấy giáo viên chủ nhiệm trong đám người liền hô lớn nhảy lên vẫy tay, kéo theo Vũ Tử Minh chạy nhanh đến chỗ bọn họ.

Giáo viên chủ nhiệm nhìn thấy cậu như trút được gánh nặng, thở ra một hơi lo lắng nhìn quanh một lượt, sau khi xác định cậu không bị thương mới chậm rãi quan tâm. "Em đi đâu vậy, làm cô lo lắng chết khiếp! Nếu như cô không tìm được em thì biết làm sao đây?"

"Lúc nãy em mới vừa quay đi nhìn các bạn nhỏ khác trong cô nhi viện một cái, quay lại đã không thấy mọi người đâu. Cũng may nhờ có cậu ấy, là cậu ấy dẫn em về đây nè!" Ân Lam nhe răng cười chỉ về phía Vũ Tử Minh.

"Cảm ơn em nhé cậu bé." Giáo viên nhìn Vũ Tử Minh mỉm cười, chân thành cảm ơn.

"Vũ Tử Minh, mình nhớ tên cậu rồi, sau này chúng ta gặp lại sau nhé! Tặng cậu chiếc khăn tay này, còn có kẹo nữa này! Đây là kẹo do anh trai cho mình đấy, bình thường mình hay cất đi không ăn, bây giờ cho cậu hết!" Ân Lam đưa chiếc khăn tay của mình ra, lại móc trong túi ra một vài viên kẹo ngọt dúi vào tay Vũ Tử Minh.

Ngơ ngác nhìn bóng dáng tiểu thiên sứ đi xa, Vũ Tử Minh cẩn thận để khăn tay cùng kẹo ngọt vào trong túi quần, nhẹ nhàng kéo khóe môi, cảm nhận được trái tim tràn ngập sự ấm áp cùng ngọt ngào.

Sau ngày hôm đó, Vũ Tử Minh được nhận nuôi, người nhận nuôi hắn chính là Ân gia giàu có nhất nhì thành phố. Khi đến nơi, nhìn thấy Ân Lam đứng ở cửa chờ mình, Vũ Tử Minh mới bất ngờ hiểu ra, sau này gặp lại của tiểu thiên sứ có nghĩa là gì.

Vũ Tử Minh được ở căn phòng bên cạnh Ân Lam, lại được sắp xếp học cùng lớp với cậu, hai người giống như hình với bóng lúc nào cũng kè kè bên cạnh nhau. Người Ân gia đối xử với hắn vô cùng tốt, anh cả và chị hai Ân gia cũng coi Vũ Tử Minh như em trai nhỏ mà đối đãi, có gì ngon hay đẹp đều sẽ để lại cho hắn một phần.

Đến năm Vũ Tử Minh 9 tuổi, tức là một năm sau đó, một người khách vô cùng sang trọng ghé thăm, tự xưng là bố ruột của hắn, sau khi đưa ra hàng loạt các chứng cứ chứng minh thân phận, mẹ Ân liền không có lý do từ chối, để cho vị khách kia mang theo Vũ Tử Minh rời đi.

Hai người ở khoảng thời gian đầu cũng có trao đổi thư từ qua lại, nhưng theo thời gian trôi qua cũng dần thưa thớt rồi dừng lại hẳn.

Vũ Tử Minh vào năm 17 tuổi đã nộp đơn xin gia nhập quân ngũ, xung phong ra chiến trường giết địch, lăn lộn một lần này liền mất 5 năm thời gian, sau khi mang theo một thân sương máu tràn đầy lệ khí trở về, quân hàm đã lên đến chức vị Thiếu tướng, chỉ đứng dưới một vài nhà ngoại gia chính trị cùng chủ tịch nước, dẫm chân một cái cũng có thể khiến một thành phố điêu đứng rung chuyển.

Là một Thiếu tướng trẻ tuổi nhất trong lịch sử đế quốc, Vũ Tử Minh được rất nhiều người săn đón chào mừng, trong đó có cả Omega lẫn Beta, thậm chí ngay cả Alpha cũng có không ít người theo đuổi hắn, nhưng lại chưa từng thấy hắn động tâm nhận lời với bất kỳ ai.

Ấy vậy mà sau khi trở về, việc đầu tiên chính là cho người điều tra tình trạng gần đây của Ân Lam, sau khi phát hiện bên cạnh cậu xuất hiện một nhân tố bí ẩn liền tức tốc chạy đến, mang theo danh tiếng thăm lại ân nhân đến chào hỏi gặp gỡ Ân gia một lượt, một lần nữa xuất hiện trong tầm mắt của Ân Lam.

Vốn dĩ định từ từ chiếm lấy trái tim người thương, lại không ngờ nhận được tin tức cấp dưới theo dõi báo lại, Ân Lam đồng ý lời tỏ tình của một nam sinh khác, đối phương còn là một Beta không điển trai mạnh mẽ như hắn khiến Vũ Tử Minh gạt bỏ hết tất cả những kế hoạch lúc trước đặt ra, trực tiếp chuyển thành động thủ, dùng biện pháp cực đoan nhất mà cưỡng ép Ân Lam thành của hắn.

Ngay thời điểm hiện tại, nhìn cơ thể thiếu niên xinh đẹp đang run rẩy dưới thân, Vũ Tử Minh cũng chưa từng hối hận đối với quyết định hành động này của mình.

Ân Lam không thể nhìn thấy người phía trên đang làm gì, thị giác bị hạn chế khiến mọi cảm giác như phóng đại lên gấp trăm lần, cậu liên tục lắc đầu giãy giụa. "Vũ Tử Minh anh dừng lại đi, anh đang phạm tội cưỡng bức đó! Tôi là người đã có bạn trai rồi, anh không thể làm như vậy!"

Nghe thấy hai từ "bạn trai" được phát ra bởi Ân Lam, con ngươi Vũ Tử Minh bỗng co rút, cơn bực tức cùng ghen ghét dưới sâu đáy lòng trỗi dậy, bàn tay to lớn không chút nể nang bóp mạnh eo cậu, giọng nói lạnh lùng.

"Bạn trai? Không sao cả, dù sao sau ngày hôm nay, bạn trai của em cũng chỉ có một mình tôi thôi!"

"Á! Anh điên rồi! Buông ra, khốn nạn!" Cảm nhận được ngón tay thô ráp của Vũ Tử Minh đang xoa nắn cửa động phía sau của mình, Ân Lam hoảng sợ đạp chân vùng vẫy. "Dừng lại, anh muốn làm gì?! Buông tôi ra!"

"Tôi tất nhiên là muốn làm em rồi!"

Dễ dàng chen chân vào giữa hai chân Ân Lam, một tay hắn ấn chặt lưng Ân Lam, một tay khác xoa nắn bên ngoài hậu huyện thít chặt, ngón trỏ chậm rãi di chuyển chen sâu vào bên trong lối đi mềm mại ấm áp chưa từng bị khai mở.

"Đau! Không muốn! Vũ Tử Minh, anh mau buông tôi ra!" Ân Lam cảm nhận được dị vật chậm chạp xâm nhập vào bên trong cơ thể, cảm giác phía dưới bị ép mở vô cùng khó chịu và đau đớn, nước mắt sinh lý ở trong hốc mắt như muốn trực trào ra ngoài.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.