Kiến Ninh vừa dứt lời, ánh mắt Khang Hy liền sáng lên, lại hỏi: “Vì sao lại nói vậy?”
Kiến Ninh thầm nghĩ: “Nếu như ta thể hiện quá thông minh, như vậy sẽkhông giống Kiến Ninh bình thường.” Vì thế, nàng khờ dại nhìn Khang Hy:“Hoàng đế ca ca sao lại hỏi vậy? Chẳng lẽ…ta nói sai rồi? Ta chỉ cảmthấy tầm nhìn của Ngao Bái có chút hạn hẹp, dù sao lịch sử của người Hán cũng đã trải qua mấy ngàn năm, tất phải có chỗ đáng để chúng ta họctập. Nếu như cứ bảo thủ mà phủ nhận hoàn toàn thì thật sự…” Nàng lắc lưđầu, làm bộ như không biết phải diễn đạt thế nào.
Khang Hy cười nói: “Nói rất đúng, nếu như cứ mãi bảo thủ thì làm saocó thể tiến bộ được? Kỳ thực trong lòng trẫm cũng nghĩ như ngươi. Chúngta vào Trung Nguyên chưa được bao lâu, giống như ngươi nói, trước đó đều là người Hán thống trị…Tuy việc người Hán phản kháng chúng ta là có,nhưng mặc kệ thế nào, trẫm đều muốn làm một hoàng đế tốt, để cho con dân của trẫm được an cư lạc nghiệp. Aizz…Chỉ tiếc bây giờ trong dân chúngvẫn còn đám người Thiên Địa hội, Mộc vương phủ…lúc nào cũng rêu rao khẩu hiệu ‘phản Thanh phục Minh’….”. Nói tới đây, trong mắt Khang Hy lại lộra một chút ưu sầu.
Kiến Ninh gật đầu, chủ động vỗ vỗ bả vai Khang Hy, nói: “Hoàng đế caca, đừng lo lắng, ngươi là hoàng đế tốt. Mặc kệ bọn họ làm loạn thế nào, cũng chỉ giống như đứa nhỏ tính khí không tốt mà thôi…Trăm ngàn nămsau, nhất định sử xanh sẽ ghi tên Hoàng đế ca ca là Hoàng đế
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-sinh-ton-o-the-gioi-loc-dinh-ky/1607427/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.