Hạo Nhiên vốn có thể đến Đồng thành từ rất sớm, trên đường bởi vì cứu người, trì hoãn thời gian, sau lại bị bệnh một hồi, trong đầu mơ mơ màng màng gì đó, hình như càng ngày càng rõ ràng, hắn cố gắng muốn nhớ lại, nhưng làm sao cũng không nhớ nổi.
Đầu ngược lại càng ngày càng đau.
"Hạo Nhiên ca!"
Hạo Nhiên cười cười với người vừa chạy tới, "Không có việc gì!"
"Đầu lại đau sao?"
Hạo Nhiên gật đầu, "Quế Tử, chờ chúng ta đến Đồng thành, ngươi muốn làm gì thì làm chuyện đó đi, không cần lởn vởn đi theo ta nữa!"
Quế Tử cười cười, "Hạo Nhiên ca, ngươi thu nhận và giúp đỡ ta, ngươi xem ta không có nhà để về, lại không người thân, cũng không có chỗ đi, ngươi hãy thu nhận ta đi!"
"Ta thu nhận ngươi làm cái gì, bây giờ chính ta cũng không quản được chính mình!" Hạo Nhiên nói xong, dựa vào đầu giường.
Mỗi lần hắn nghĩ tới chuyện gì đó, liền đau đầu lợi hại.
Hạo Nhiên hiểu, những chuyện bị hắn quên, người bị quên, sớm hay muộn có một ngày, sẽ nhớ lại.
Hắn càng hiểu rõ, chuyện này tính là mất trí nhớ tạm thời.
"Vậy Hạo Nhiên ca, ta chăm sóc ngươi, có được hay không?"
Hạo Nhiên nhìn Quế Tử, im lặng.
Nghĩ nghĩ vẫn gật đầu, “Được!"
Quế Tử vui vẻ muốn hỏng.
Phụ thân hắn đã chết, không có nương, mỗ mỗ (bà ngoại) không đau, cữu cữu không thương, cũng không có người nguyện ý quan tâm đến hắn, Hạo Nhiên không giống như vậy, mặc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-phat-tai-cua-thuong-phu/2010504/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.