Tùy Duyên nghe vậy, ngẩn người, vừa muốn nói gì, Bất Hối lại cười ha ha ha, bịch bịch bịch chạy đi.
"Đứa nhỏ này......"
Nàng và Hạo Nhiên, mỗi người đều có gánh nặng, phải lo lắng, lại không hề quan tâm đến, đến nỗi phi quân bất giá, phi khanh bất thú (không phải nàng thì không cưới vợ, không phải chàng thì không lấy chồng).
Nên ở chung một chỗ mới phải.
Cơm tối, Tái đại nương và Hạo Nhiên tới đây ăn chung, Tùy Duyên làm rất nhiều, Chiêu Đệ cầm hộp đựng thức ăn về nhà ăn.
Rất lâu không ăn cơm cùng Tái đại nương, Bất Hối rất vui vẻ, không ngừng gắp thức ăn cho Tái đại nương, mở miệng là một tiếng nãi nãi, gọi đến Tái đại nương mở cờ trong bụng, liên tục khen Bất Hối ngoan, tri kỷ.
"A Duyên!"
"Ừm!"
Tùy Duyên lên tiếng, nhìn Hạo Nhiên.
"Chờ Tùy ký của ngươi khai trương, ổn định, ta tính toán đi kinh thành một chuyến, đến lúc đó nương ta, liền nhờ ngươi!"
Tùy Duyên gật đầu, "Ngươi hãy yên tâm đi, ta sẽ chăm sóc đại nương thật tốt!"
"Nương ta ở cùng một chỗ với các ngươi, ta yên tâm!"
Tùy Duyên cười không nói.
Ngày hôm sau.
Tùy Duyên buôn bán xong, liền treo bảng lên, đóng cửa tiệm, mang theo Bất Hối, Chiêu Đệ và bốn tỷ muội, đi điều trị thắt lưng bị thương cho Quý Khôi.
Vừa thấy Tùy Duyên, Quý thị liền đỏ hốc mắt.
"Quý đại tỷ, đừng bày ra bộ dạng đó!"
“Muội tử, ta... ta biết, ta không thể, nhưng mà, ta
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-phat-tai-cua-thuong-phu/2010451/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.