Nguyễn Hoàng Khải An dìu Song xuống phòng y tế. Trường rộng thênh thang, hai đứa phải đi cạnh nhau một quãng dài nhưng chẳng ai hé môi nửa lời. Song đành e dè mở miệng trước để xóa tan bầu không khí quái gở:
"Chúc mừng ông nhé!"
Mỗi lần Khải An nói chuyện đều sẽ rất gãy gọn:
"Cảm ơn."
Một khoảng ngượng ngập xen giữa, cậu ấy và nó tiếp tục giữ im lặng trên suốt đoạn đường còn lại.
Trong không gian thoang thoảng mùi thuốc khử trùng, bầu không khí trở nên tĩnh lặng nhưng trong lòng Song đang cuồn cuộn từng đợt sóng. Song quay đầu nhìn về phía chàng trai đứng tựa vào bức tường với dải vạch đo chiều cao. Bây giờ nó mới để ý, Khải An rất cao, ước chừng 1m85. Mọi thứ xung quanh dường như bị phai mờ trước một gương mặt góc cạnh nhưng được khắc họa bởi ngũ quan mềm mại, ngay cả Song cũng không thể cưỡng lại mà trộm ngắm Khải An vài lần. Cậu ấy thật sự rất ưa nhìn. Trái ngược với đường chân mày sắc sảo là đôi mắt bồ câu lãnh đạm. Khuôn mặt ấy quả thực là sự pha trộn hài hòa tinh tế giữa vẻ nam tính và sự nhẹ nhàng.
Phải, cậu ấy không rời đi, mà cũng chẳng nói năng gì. Song đoán, có lẽ đây chính là thời điểm thích hợp:
"An này, ông nhớ tôi không?"
Song hồi hộp chờ đợi câu trả lời từ Khải An. Cậu ấy thôi chăm chú khung cảnh ngoài cửa sổ, thay vào đó, đôi mắt nâu lạnh chuyển sang sự dịu dàng hiếm thấy, chạm lấy đôi mắt ngơ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-pha-huy-hoc-sinh-he-chuyen/2812457/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.