Khi đủ bình tĩnh, Song nhớ lại lời thỉnh cầu của Hà về Khải An "Tao chỉ muốn cầu xin mày tin một điều. Mày đừng nghĩ sai về anh An. Từ đầu đến cuối, anh không biết gì cả."
Một lời này của Hà, Song tin tưởng tuyệt đối. Nhưng nó không khỏi thất vọng, Hà từ chối biện bạch cho bản thân. Trong suốt đoạn hội thoại, lòng của Hà chỉ hướng về một mục tiêu duy nhất, chứng minh sự vô can của Khải An. Ánh mắt chân thành và thái độ cầu khẩn da diết đã động tâm Song. Nó buồn Hà nhiều, và thương Khải An cũng nhiều.
Đó có lẽ trùng khớp mảnh ghép mà Song tìm kiếm bấy lâu nay.
Khải An chưa bao giờ có ý định làm tổn thương nó. Cậu luôn hết mực lo lắng và quan tâm nó. Cậu không ép nó phải tin cậu. Khải An tôn trọng cảm xúc của Song.
Song từng chắc nịch, từ đầu đến cuối, Khải An luôn là người tốt trong mắt nó.
Thế mà, Song đã không cho Khải An cơ hội giải thích. Nó đã bỏ đi mà không một lời chào đến cậu. Nó đã lướt ngang cậu như một người dưng nước lã. Nó đã cố tình lờ đi sự đau khổ của cậu. Thời khắc ấy, cơn nóng giận lấn át lý trí.
Song tự dằn vặt bản thân. Nó thấy có lỗi vì trong một giây phút đã nghi ngờ Khải An. Nó đã chối bỏ một người yêu thương nó. Nó vô tâm đến mức đáng ghét.
Song thật sự tồi tệ.
Người như Song cũng xứng đáng có được tình yêu của cậu ấy ư?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-pha-huy-hoc-sinh-he-chuyen/2812415/chuong-29.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.