Chưa được nửa nén hương, Trương Bồi Phong đã chậm rãi tỉnh lại. Hắn phát hiện bản thân bị chuyển đến trên giường, mà thiếu niên vừa rồi đang đứng ở mép giường, đôi mắt thâm trầm nhìn chăm chú vào hắn. Thấy hắn tỉnh lại, thiếu niên tức khắc lộ ra ý cười nhàn nhạt: "Rốt cuộc ngài cũng tỉnh. Có cảm thấy chỗ nào không khoẻ không?" Trương Bồi Phong nhíu nhíu mày, đối với việc thiếu niên đột nhiên chuyển biến cảm thấy không hiểu, "Ngươi đây là......" Nói được một nửa, hắn liền thấy thiếu niên lấy ra một cái mộc bài quen thuộc, đợi đến khi hắn nhìn rõ hình phi ưng phía trên, sắc mặt không khỏi biến đổi. Phó Vân Cảnh từng giây từng phút lưu ý thần sắc biến hóa của Trương Bồi Phong, thấy hắn phản ứng như thế, càng thêm khẳng định vài phần với suy đoán vừa rồi. Hắn cung kính mà thả mộc bài xuống bên cạnh Trương Bồi Phong, nghiêm mặt nói: "Tại hạ từng nghe nói trên mặt thủ lĩnh của Phi Ưng Bang Trương Bồi Phong có vết đao sẹo hình tia chớp, thừa dịp ngài hôn mê, tìm được trên người ngài mộc bài này, thế mới biết thì ra các hạ là anh hùng Trương Bồi Phong tiếng tăm lừng lẫy! Tại hạ có mắt không thấy Thái Sơn nên đã mạo phạm, thỉnh Trương anh hùng không trách tội." Trương Bồi Phong vì sự cẩn thận của thiếu niên mà cảm thấy kinh ngạc, nhưng thấy thần sắc hắn không giống giả bộ, trong lòng liền yên ổn vài phần. Hắn vẫy vẫy tay, nói: "Vốn chính là ta đắc tội trước, ngươi bất quá chỉ là xuất phát từ tự bảo vệ mình, nào có tội gì?" "Đa tạ Trương anh hùng không trách tội." Phó Vân Cảnh hướng Trương Bồi Phong ôm quyền hành lễ, thành khẩn hỏi: "Tại hạ mới vừa giao thủ với Trương anh hùng, phát hiện hình như ngài bị ngoại thương nghiêm trọng, xin hỏi là bị người nào gây thương tích? Vì sao ngài lại đến đây?" Nghe thấy lời này, Trương Bồi Phong nhíu nhíu mày, sắc mặt có chút chần chờ. Phó Vân Cảnh thấy thế, lập tức tự báo gia môn: "Tại hạ họ Vân, tên Cảnh, trong nhà có một tỷ tỷ. Ngày thường hay nghe người ta nói Trương anh hùng vì cứu trợ bá tánh phương bắc, không tiếc đối kháng với Thưởng tộc mọi rợ, tại hạ vẫn luôn vô cùng ngưỡng mộ ngài. Thấy ngài bị ngoại thương nghiêm trọng như thế, thật sự lo lắng, nên muốn biết cớ sự ra sao, tuyệt đối không có bất kỳ ý đồ gây rối nào với ngài, thỉnh Trương anh hùng yên tâm." Ánh mắt thiếu niên trong suốt, biểu tình thành khẩn, thêm vẻ thành thật bộc bạch với nhau này, cảnh giác trong lòng Trương Bồi Phong đã qua rơi xuống bảy tám phần, "Ta không phải không tin ngươi, nhưng dù sao lòng người khó dò, không khỏi phải cẩn thận một ít, mong ngươi thứ lỗi." Châm chước một lát, Trương Bồi Phong vẫn nói ra tình hình thực tế: "Tiểu huynh đệ hẳn đã nghe nói một tháng trước, biên cảnh phương bắc có một cô nương không chịu người Thưởng tộc làm nhục mà đâm đầu vào tường tự sát?" "Xác thật có nghe qua. Chuyện đó và chuyện Trương anh hùng bị thương có quan hệ sao?" Trương Bồi Phong gật gật đầu, nói tiếp: "Người làm nhục cô nương là một quan quân cấp cao trong quân đội Thưởng tộc, tên là Lộc Nhân Giả. Ngày thường hắn ỷ vào quyền thế, làm không ít việc ác với người phương bắc, lần này lại còn dám táng tận lương tâm làm chuyện như thế, ngay cả tiểu cô nương cũng không buông tha. Cho nên, ta liền liên hợp với huynh đệ bang phái của ta lập ra một kế hoạch, tính dùng kế ám sát tên súc sinh kia. Binh của chúng ta chia làm hai đường, một đường nhân mã phóng lửa thiêu hủy lương thảo quân doanh Thưởng tộc, thừa dịp binh lính chạy đến cứu hoả, quân doanh hỗn loạn, ta dẫn vài người đến lều trại của tên súc sinh kia. Nào biết lúc chúng ta đi đến, lều trại thế mà không có bóng người! Lúc trước rõ ràng chúng ta đã điều tra ra được thời gian hắn làm việc và nghỉ ngơi, thời gian đó hắn hẳn phải ở trong lều trại ngủ. Đang lúc chúng ta muốn lui quân, bên ngoài đột nhiên có đại đội binh lính Thưởng tộc vây quanh chúng ta, chúng ta thật vất vả tìm được được ra, cũng thiệt hại không ít huynh đệ, mà ta cũng trong quá trình này bị thương, cũng thất lạc với các huynh đệ. Ta không ngừng tránh né binh lính Thưởng tộc đuổi bắt, đi tới đi tới cuối cùng tới được nơi này." Đợi Trương Bồi Phong nói xong, Phó Vân Cảnh đột nhiên nói: "Trương anh hùng có nghĩ tới trong sơn trại ngài có thể có gián điệp của địch nhân hay không? Hành động lần này sở dĩ thất bại, khả năng cao chính là do hắn tiết lộ kế hoạch của các ngươi cho địch nhân." Trương Bồi Phong lập tức đề cao thanh âm phản bác: "Sao có thể chứ! Người tham dự hành động lần này đều là tâm phúc của ta, bọn họ sao có thể làm ra chuyện phản bội sơn trại được?" "Đây chỉ là giả thiết của Vân Cảnh thôi. Nhưng trước mắt xem ra khả năng này là lớn nhất." "Nếu thật là như thế, đợi ngày nào đó ta trở lại sơn trại, ta tuyệt đối sẽ không nương tay!" Trương Bồi Phong thở dài, biểu tình có chút hụt hẫng. Dừng một chút, hắn nói tiếp: "Nơi này ta không thể ở lâu. Tiểu huynh đệ, ngươi có chuẩn bị cho ta một ít thuốc trị thương, nước và lương khô không, sau khi nhận được ta sẽ lập tức rời khỏi nơi này." Phó Vân Cảnh nhíu nhíu mày, không tán đồng: "Thương thế của Trương anh hùng còn chưa khỏi, nếu gặp binh lính Thưởng tộc ở trên đường sao có thể dễ dàng thoát thân? Ta kiến nghị ngài trước tiên nên ở nơi này tĩnh dưỡng một thời gian, đợi thương thế tốt lên rồi hẵng rời đi." "Không được, nếu ta tiếp tục lưu lại nơi này, đến lúc đó bị binh lính Thưởng tộc phát hiện sẽ liên lụy đến ngươi. Tiểu huynh đệ, ngươi và ta không thân cũng chẳng quen, không cần vì ta mà mạo hiểm lớn như vậy." "Từ sau khi Trần lão tướng quân chết, Thưởng tộc xâm lấn kinh đô, quốc gia ngày càng lụn bại, bá tánh suốt ngày sống trong nước sôi lửa bỏng, khởi nghĩa quân đối kháng triều đình sinh ra đúng thời cơ. Nhưng nhiều quân đội như vậy, duy chỉ có ngài là lòng hướng về bá tánh, nhiều lần dẫn dắt quân đội đánh bại binh lính Thưởng tộc, bảo hộ an nguy cho bá tánh phương bắc! Vân Cảnh từ nhỏ đã sùng bái đại anh hùng yêu nước yêu dân, sự tích ngài anh dũng ta đã nghe nhiều đến thuộc, đối với ngài bội phục không thôi. Một tiếng 'Trương anh hùng' kia cũng không phải là xuất phát từ khách khí hay nịnh nọt mà kêu, mà là xuất phát từ sùng kính tự nhiên của Vân Cảnh đối với ngài." Phó Vân Cảnh nói đến tình ý chân thành, Trương Bồi Phong nghe được cảm động không thôi, thần sắc ẩn ẩn có chút dao động: "Cảm ơn ngươi tiểu huynh đệ, nhưng ta vẫn sợ hãi sẽ liên lụy đến ngươi." "Thỉnh Trương anh hùng đừng nói như vậy. Vân Cảnh thân là con dân Đại Minh, mắt thấy quốc gia gặp dị quốc xâm lấn, bá tánh đã chịu dị tộc khinh nhục mà bất lực, đã làm ta cảm thấy vô cùng áy náy. Hiện giờ có thể may mắn trợ giúp ngài, đối với ta mà nói chẳng khác nào gián tiếp vì nước vì dân mà ra một phần lực. Trương anh hùng, ngài hãy để cho Vân Cảnh trợ giúp ngài đi." "Được, được, được!" Trương Bồi Phong cầm tay Phó Vân Cảnh, kích động nói: "Cảm ơn ngươi, Vân Cảnh. Ân tình này, Trương mỗ nhớ kỹ, ngày nào đó nếu Trương Bồi Phong ta có chỗ hữu dụng, nhất định sẽ không chối từ đạo nghĩa!" Phó Vân Cảnh nhàn nhạt cười nói: "Trương anh hùng nói quá lời, Vân Cảnh chỉ có giúp được một phần nhỏ sức lực mà thôi. Chuyện hôm nay, ta tin mỗi con dân Đại Minh có lương tri đều sẽ làm như vậy." Trương Bồi Phong vỗ vỗ tay Phó Vân Cảnh, ánh mắt nhìn hắn càng thêm thưởng thức, "Vân Cảnh, vừa rồi ta giao thủ với ngươi, phát hiện ngươi võ nghệ cao cường, cũng không thua ta. Ngươi tuổi nhỏ mà có thể tập được võ công lợi hại như vậy, không biết là học từ người nào?" "Sớm chút mấy năm ta và tỷ tỷ còn sống ở trong thôn, gặp được một vị lão nhân hành vi quái dị. Lúc ấy chúng ta thấy hắn té xỉu ở trên đường, trông vô cùng đáng thương, liền dẫn hắn về nhà dốc lòng chăm sóc. Sau khi hắn khỏi hẳn liền cảm tạ ta và tỷ tỷ, dạy ta chút công phu, lúc gần đi còn để lại một quyển bí tịch võ công làm tạ lễ. Ta dựa vào hướng dẫn của bí tịch, luyện tập mỗi ngày, cuối cùng hiện giờ đã có chút thành tựu." "Không ngờ ngươi còn có một phen kỳ ngộ như vậy." Trương Bồi Phong gật gật đầu, dặn dò nói: "Bộ võ công này thuần khiết hữu lực, chỉ cần ngươi chăm chỉ luyện tập, ngày sau nhất định có nhiều đất dụng võ." "Xin tuân lời tiền bối dạy bảo." Phó Vân Cảnh cung kính đáp, rũ rũ mắt, giấu đi một loại dị sắc. Trên thực tế, võ công hắn không phải đến từ lão nhân thần bí gì, mà là đến từ thị vệ đại nội cung đình. Các hoàng tử đều được thị vệ đại nội dạy tập võ công, nhưng từ sau khi hắn bị phế chức thái tử liền mất đi tư cách tập võ, bởi vậy, hắn chỉ có thể nhân lúc các hoàng tử khác học tập võ công mà tránh ở một chỗ tối trộm xem. Dù đã thật cẩn thận, hắn vẫn bị người phát hiện. Các huynh đệ hắn không chỉ nhân cơ hội nhục nhã hắn, còn sai sử thị vệ hung hăng đánh hắn. Gặp khuất nhục như thế, hắn đương nhiên không cam lòng, liền thừa dịp thị vệ dạy tập võ công kia ra ngoài, trộm lẻn vào phòng người nọ. Hắn tìm được bí tịch võ công của thị vệ, ghi nhớ toàn bộ nội dung phía trên xong, rồi dùng bút viết vào mỗi một tờ trên sách từng đoạn thích hợp gia tăng hoặc thay đổi. Còn sau khi thay đổi sẽ sinh ra hậu quả gì, đó là chuyện của các huynh đệ thân ái. Trương Bồi Phong lại hỏi thiếu niên một ít vấn đề, thiếu niên đều đối đáp trôi chảy, hơn nữa giải thích cặn kẽ, làm cho thưởng thức của hắn về thiếu niên càng sâu. Hai người bàn luận đến hứng khởi, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng gõ cửa, theo đó là một giọng nữ thanh thúy: "Tiểu Cảnh, ngươi ở bên trong sao?" Phó Vân Cảnh đang muốn đi qua mở cửa, Trương Bồi Phong lập tức cầm tay hắn, hạ giọng hỏi: "Người bên ngoài là ai?" "Là tỷ tỷ của ta. Trương anh hùng yên tâm, nàng người thân cận nhất của ta, cũng là người ta tin tưởng nhất trên đời này, ngài có thể yên tâm tín nhiệm nàng, nàng tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện của ngài." Nghe được lời này, thần sắc trên mặt Trương Bồi Phong mới hoà hoãn chút, buông lỏng tay Phó Vân Cảnh ra. Phó Vân Cảnh hướng hắn gật gật đầu, đi đến mở cửa, đón Diệp Trăn Trăn vào. "Này, đây là......" Vừa thấy đại hán dáng người cường tráng, chòm râu cũng cường tráng nốt ngồi trên giường, Diệp Trăn Trăn không khỏi kinh hô ra tiếng, kinh ngạc nghi hoặc nhìn phía Phó Vân Cảnh: "Tiểu Cảnh, đây là chuyện gì? Người ngồi trên giường là ai?" "A Trăn tỷ tỷ, đây là thủ lĩnh Phi Ưng Bang, anh hùng Trương Bồi Phong. Hắn bị thương, ta mới để hắn tạm thời ở đây tĩnh dưỡng. Nhưng việc này nói ra thì rất dài, đêm nay ta sẽ giải thích với ngươi. Hiện tại ngươi tới tiệm bán thuốc mua cho Trương anh hùng chút thuốc trị liệu ngoại thương trước được không?" Diệp Trăn Trăn nhíu nhíu mày, biểu tình có chút do dự, nhưng vào lúc này, trong đầu đột nhiên nghe một tiếng "Dặn dò", âm thanh máy móc quen thuộc vang lên: "Ký chủ, người trước mặt là trợ công lớn nhất giúp nam chủ xưng đế, gần cuối truyện sẽ là trợ lực rất lớn của nam chủ, cần phải nghiêm túc đối đãi." Diệp Trăn Trăn thở phào: "Hù chết ta, ta còn tưởng rằng khẩu vị của Tiểu Cảnh bị gì." Hệ thống: "......" Rốt cuộc trong đầu ký chủ này chứa thứ gì vậy?! Vì thế, Diệp Trăn Trăn gật gật đầu, mang vẻ mặt ngưng trọng nói: "Tráng sĩ, ngươi nghỉ ngơi đi. Hiện tại ta đi mua thuốc ngay, nhất định không cô phụ nhiệm vụ tổ chức giao cho!" Nói xong, nàng liền nhanh như chớp chạy đi, chỉ dư lại hai người xấu hổ đối diện trong phòng. "Tỷ tỷ ngươi, thật đúng là người thú vị." Trương Bồi Phong cười gượng nói. "Tuy rằng nàng trông có chút không đàng hoàng, nhưng nên làm cái gì, không nên làm cái gì, nàng đều có chừng mực." Phó Vân Cảnh lắc lắc đầu, biểu tình giống như bất đắc dĩ, trong mắt lại lộ ra ôn nhu.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]