Nhiệt độ trong phòng phủ lên hai đầu vai, có một đôi tay giữ chặt đầu vai của thiếu niên, có một cánh tay rắn chắc ghì chặt eo gầy của thiếu nữ.
Tiếng chuông điện thoại quen thuộc vang lên, phá vỡ từng tiếng hít thở đều đều trong căn phòng nhỏ. Hà Diệp luống cuống buông đôi tay níu chặt cổ Nhất Minh, chân tay lộn xộn tìm tiếng chuông điện thoại, hệt như đứa trẻ bị bố mẹ bắt được cảnh làm chuyện xấu. Nhất Minh ở bên cạnh bật cười, lại gần bên cô, mở ngăn nhỏ của cặp lấy điện thoại đưa cô.
Hà Diệp liếc nhìn màn hình, là Ngọc Ánh gọi. Hà Diệp liếc nhìn Nhất Minh. Đôi mắt anh cong cong như mặt trăng nhỏ, xoa đầu Hà Diệp rồi liền xoay người ra khỏi phòng.
Đợi bóng người khuất sau cánh cửa, Hà Diệp trượt điện thoại.
Hà Diệp: Alo
Ngọc Ánh: Alo. Ăn cơm chưa?
Hà Diệp: Tao ăn rồi.
Ngọc Ánh: Sao vậy? Khóc à? Sao lại giọng khàn thế.
Hà Diệp: Giờ nín rồi.
Ngọc Ánh: Tao qua nhà mày nhé. Truyện Đông Phương
Hà Diệp: Không cần đâu, tao đang ở nhà anh Minh.
Ngọc Ánh khẽ cười qua loa điện thoại, trầm giọng hỏi: Khai đi. Có trai quên bạn.
Hà Diệp: Mẹ tao bị đa u tủy xương. Là anh ấy nói cho tao biết.
Ngọc Ánh bên này nghe vậy tâm trạng liền trùng xuống. Nụ cười cứng đờ trên khuôn mặt. Hà Diệp không nghe được tiếng đáp liền tiếp tục nói.
Hà Diệp: Tao với anh Minh bên nhau rồi.
Ngọc Ánh: Cái gì? Không đùa hả?
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-khoang-san/3354788/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.