“Ý cậu là, tôi và bố cậu là cá mè một lứa hả?” “Đương nhiên.” Sầm Từ buồn cười, lúc này mới nhìn thẳng vào mắt cậu ta: “Thế cậu nói thử xem, cậu với tôi có lợi ích chung gì?” Trạm Tiểu Dã im lặng một lúc, có lẽ cậu ta thật sự không thể trả lời được câu hỏi này, nên kiểm lý do khác: “Chị là bác sĩ điều trị của tôi.” “Rốt cuộc giờ cậu mới nhớ tôi là bác sĩ điều trị của cậu hả?” Sầm Từ cười khẽ, hỏi lại cậu ta: “Thể sao cậu lại giấu giếm tôi?” Trạm Tiểu Dã cười khẩy: “Chị muốn biết chuyện gì?” “Cậu đã làm gì bố cậu vậy?” “Tôi nói rồi, lão không phải bố tôi!” Trạm Tiểu Dã hạ giọng xuống, nét mặt không vui: “Với lại không phải tôi làm gì lão ta, mà là tự lão có tật giật mình, nên mới bị mắc bẫy.” Rốt cuộc vẫn dùng mánh lới, xem ra suy luận trước đó của Sầm Từ không hề sai.
“Cậu không tin tối, nên ngay từ đầu đã không định thú thật với tôi, thật ra cậu đã tỉnh dậy trong cơ thể Trạm Tiểu Dã từ rất lâu rồi, Tiểu Dã đến tìm tôi, cậu không ngăn cản, mục đích là vì muốn tìm một con dao phải không?” Sầm Từ nói chuyện nhẹ nhàng êm ái: “Không thẳng thắn với nhau, sao có thể đứng cùng một chiến tuyến?” “Chẳng lẽ mục đích của bác sĩ Sầm đơn giản chăng?” Trạm Tiểu Dã cười khẩy phản pháo.
Sầm Từ nhướng mày, chờ cậu ta nói tiếp.
“Chị sàng lọc bệnh nhân đến khám bệnh, nói thẳng ra là để phân loại địa vị khách
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469837/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.