Có người khéo tay còn đắp người tuyết trông rất đáng yêu, cũng có người thích đùa dai, cố tình đắp người tuyết gãy tay thiếu mắt, đặt trong mấy ngõ nhỏ, khiến ai đi qua cũng bị giật mình.
Tuyết ngày Giáng sinh trải dài khắp nơi trên thành phố Nam, bầu không khí của năm mới dường như đang ùa về.
Dương Tiểu Đào vừa tưới hoa vừa bùi ngùi, nhiều năm rồi chưa từng thấy trận tuyết nào lớn như thế, trong trí nhớ của cô thì chỉ khi còn nhỏ mới có trận tuyết đẹp sánh ngang như thế này.
Thấy Sầm Từ đi ra khỏi phòng điều trị, cô nàng hỏi: “Bác sĩ Sâm, từ bé đến giờ chị từng thấy trận tuyết nào lớn như vậy chưa?”
Sầm Từ đứng trước quầy tiếp tân xem danh sách bệnh nhân đăng ký, nghe Dương Tiểu Đào nói vậy bỗng ngừng xem tài liệu, trả lời: “Hình như...
chị không nhớ rõ lâm.”
“Nhưng em thì nhớ rõ.” Dương Tiểu Đào cẩn thận tưới nước cho chậu cây mặc lan, chăm sóc kỹ càng đến từng chiếc lá.
Lá cây xanh biếc, rực rỡ nổi bật trên nền tuyết trắng ngoài trời, cảm giác vừa tươi vui, vừa tràn trề sức sống.
Cô ấy nói tiếp: “Lần đầu tiên theo bố lên miền Bắc là khi em sáu tuổi, trời rét, lạnh cực kỳ, tuyết rơi nhiều lắm, bão tuyết còn đổ về, tới khi tuyết ngừng rơi, em giấm trên nền tuyết ấy mà bị vùi mất nửa chân.” Dương Tiểu Đào vẫn chưa chịu từ bỏ, quay lại hỏi Sầm Từ: “Bác sĩ Sầm, thành phố chị sống khi còn bé không có tuyết rơi sao?”
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469834/chuong-64.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.