Đây là suy nghĩ trực giác nhất của Sầm Từ
Căn phòng rơi vào yên tĩnh, vốn có cách âm cực kỳ tốt, nên lúc này nó im ắng đến độ mọi người trong phòng có thể nghe thấy tiếng hít thở của nhau.
Ánh mắt Sầm Từ dẫn thích ứng, ánh sáng lờ mờ xung quanh cũng bắt đầu phát huy tác dụng, nhờ ánh sáng yếu ớt, cô có thể nhìn rõ ít nhiều tình hình trong phòng.
Trạm Xương vẫn luôn ngồi trong một góc số pha, tay cầm điện thoại.
Tần Huân kéo Sầm Từ ngồi xuống ghế, một lát sau, anh lên tiếng: “Giám đốc Trạm, ông cứ trốn mãi thế này cũng không giải quyết được vấn đề đâu.”
Câu nói này của Tân Huân đã chọc tức Trạm Xương, dù gì bình thường ông ta đã quen thét ra lửa, sao chịu nổi được sự khích bác này: “Ai trốn?” “Được!” Tần Huân cũng không nói nhiều nữa, ẩn điều khiển từ xa trên bàn trà, cả căn phòng lập tức sáng bừng.
Trạm Xương giật mình kêu lên: “Tắt đèn! Tắt đèn!”
Sầm Từ cảm thấy Tần Huân quả thật quá thô bạo, tuy rằng hành động đó thực sự có hiệu quả vào lúc này.
Cô thầm nghi, may mà anh không theo ngành tư vấn tâm lý, nếu không thể nào cũng có một ngày bị khách hàng khiếu nại đến mấy lần.
Tần Huân ngồi xuống, cười hỏi: “Giám đốc Trạm, chuyện to tày trời ông cũng phải ngồi dậy mà nói cho tử tế chứ nhỉ, huống chi người đó còn là con trai ông nữa.” “Nó không phải là con trai tôi! Không phải!” Phản ứng của Trạm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469830/chuong-60.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.