“Chúng ta đều biết nghề cảnh sát không giống những nghề nghiệp bình thường khác, phải có tấm lòng chính nghĩa và tinh thần trách nhiệm tuyệt đối, trên vai còn gánh vác trách nhiệm nặng nề.
Nhưng Bùi Lục à, anh ngẫm kỹ lại xem, chẳng lẽ những nghề nghiệp khác không cẩn tinh thần trách nhiệm sao? Ví dụ như bác sĩ, kiến trúc sư, thậm chí là công nhân sửa chữa, mỗi một nghề đều có trách nhiệm và áp lực riêng.
Dành sự tôn trọng và trách nhiệm cho công việc là tốt, nhưng nếu để bản thân bị mắc kẹt trong trách nhiệm công việc, vậy nó sẽ trở thành ngọn núi đè ép bán thân.”
Cô chỉ vào người anh và ra hiệu.
“Anh nhìn quần áo của anh này, tôi hỏi anh, anh có quần áo bình thường không? Ví dụ như quần áo thể thao hoặc áo phông các kiểu.” Bùi Lục suy nghĩ rồi lắc đầu.
Bình thường anh rất bận, hiếm khi có thời gian rảnh cho bản thân.
“Công việc cảnh sát khiến anh không thể nghỉ ngơi, mà dù thật sự có thời gian nghỉ ngơi chăng nữa, anh cũng khó lòng cho phép mình thư giãn, nhất là khi cộng sự của anh mất tích, thần kinh anh lại càng trở nên căng thẳng hơn.
Có lẽ anh đã dự đoán được hậu quả xấu nhất của cộng sự, nên anh luôn tự nhủ với mình, anh không có tư cách để nghỉ ngơi, không có tư cách thư giãn, anh cảm thấy chỉ có tiếp tục làm việc, thì sự hy sinh của người cộng sự mới không bị uống
phí.”
Bùi Lục cúi thấp đầu, im
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469821/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.