Đưa đi đón về...
trong khi Sầm Từ biết anh sống ở khu đô thị cũ, cô cảm thấy Tần Huân đang mất công quá, nhưng Tân Huân lại chẳng cảm thấy vậy, vốn dĩ thành phố Nam này không quá rộng, từ khu đô thị cũ đến khu đô thị mới cũng không xa nhau là mấy.
Lúc đầu Sầm Từ không đồng ý.
Chuyện làm mất thời gian của người khác thế này không khác nào gánh thêm món nợ ân tình, chưa kể trước đây Tần Huân đã giúp đỡ cô rất nhiều, thậm chí còn cứu mạng cô, càng ngày cô càng nợ anh nhiều hơn, chuyện này giống như một quả cầu tuyết càng lăn sẽ càng to, cứ tiếp tục như thế này cô sợ sẽ không chịu nổi.
Tần Huân cưới hỏi Sầm Từ: “Tôi đối xử tốt với cô, cô sẽ cảm thấy khó chịu sao?” Sầm Từ suy nghĩ một lát rồi nói: “Còn hơn thế nữa, tôi sợ mình sẽ quen mất.”
Quen với việc được người khác đối xử tốt, quen việc chờ người khác chủ động hi sinh cho mình, lâu dần sẽ tạo thói quen, sẽ cảm thấy đó là chuyện đương nhiên.
Đôi khi thói quen là một điều rất đáng sợ, thậm chí cô sợ mình sẽ quen như vậy.
Một khi đã quen rồi thì sẽ sợ bị mất đi, nhưng trên đời, có ai dám đảm bảo sẽ mãi không bỏ đi chứ? Tần Huân nghe cô nói vậy thì bật cười: “Cô sai rồi, con người gặp gỡ qua lại với nhau là một loại thói quen, trong quá trình ấy có sự cho đi và nhận lại, như vậy mối quan hệ mới có
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469816/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.