Lần thứ hai đến phòng bệnh của Châu Quân, vệ sĩ canh cửa không ngăn cản cô vào.
Sầm Từ thừa hiểu, không phải do vệ sĩ nhớ mặt cô, mà là do Châu Quân đoán trước được cô sẽ đến đây tìm anh ta.
Hôm nay tình trạng sức khỏe của Châu Quân rất tốt, mặt mũi hồng hào, vận động cũng nhanh nhẹn hơn hôm trước cô đến.
Sầm Từ đã hỏi riêng y tá, cô ấy nói, khoảng một hai ngày nữa anh ta có thể xuất viện.
Khi Châu Quân thấy Sầm Từ tới, anh ta mỉm cười: “Bác sĩ Sầm, cô nói xem có phải tôi ở hiền gặp lành không?” “Chúc mừng anh.” Giọng của Sầm Từ thản nhiên.
Châu Quân cười mỉm: “Sao hôm nay lại chỉ có mình bác sĩ Sầm tới đây thôi vậy? Tổng giám đốc Tần đầu? Anh ta đành lòng để người bạn gái xinh đẹp thế này ra ngoài làm việc vất vả hay sao?” Sầm Từ ngồi xuống ghế, không hùa theo câu chuyện của anh ta, cũng không sốt ruột nói: “Mẫn ViVi đâu?” Châu Quân tỏ vẻ ngạc nhiên, sau đó giơ tay vỗ trán một cái, nhìn cô với vẻ mặt áy náy: “Trời ơi, cô xem trí nhớ của tôi đấy, lại quên không báo cho bác sĩ Sầm một tiếng, tôi bảo người đến đón Mẫn Vi Vi về nhà rồi.
Sao cô ấy có thể sống ở cái nơi như bệnh viện tâm thần được? Nếu Vi Vi cứ ở đó tiếp, tôi e rằng cô ấy đang khỏe mạnh rồi cũng thành điên mất
thôi.”
Sầm Từ nhếch môi cười, bình tĩnh nói: “Không phải Mẫn Vi Vi bị bắt rời
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-mot-canh-cua/3469798/chuong-35.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.