Chương trước
Chương sau
Về phía bà Mai, khi ra cổng để nói chuyện phải trái với mấy bà tám khó ưa, còn chưa kịp mở lời liền bị bọn họ hội đồng chửi bới : "Bà dậy lại con cháu bà đi nhá. Quân vô học. Cái loại không ra gì mới chửa hoang còn vác mồm đi chửi người. Bố nó chết rồi mẹ nó không dậy được nó à.."

Chửi cô, cô có thể nhịn. Nói cô chửa hoang cô cũng đã không chấp nhặt họ rồi. Vậy mà bọn họ không chỉ chửi con gái cô mà còn nói những lời khó nghe về bố mẹ cô. Không thể nhịn.

Yến Nhi ở trong sân nghe thấy tiếng chửi bới oang oang bên ngoài cổng liền bế con đi ra. Hà và Kiệt cũng đi ra theo. Cũng có một số người tò mò đi theo.

Ngoài cổng, bà Mai tức đỏ cả mặt, chỉ tay về phía mấy bà cô kia quát : "Mềm thối thì ngậm vào đừng có mở ra làm người ta khó chịu. Các bà mới là quân vô học đấy! Chuyện của con cháu nhà tôi như nào ảnh hưởng bát cơm nắm gạo nhà các bà à mà xía cái mỏ vào! Nó có tiền nó mở lễ đầy tháng con nó to thì kệ mẹ nó, mắc cái gì mà các bà xách mồm ra đây chửi. Nó gặp thẳng tồi thì nó chịu, các bà khỏi lo, về mà lo cho con cháu nhà các bà đi kìa. Còn ý, đừng có động chạm đến người đã mất. Cẩn thận kẻo đêm ngủ bị anh rể tôi về bóp cổ đấy."

Bà Mai nói một tràng rồi dừng lại chống nạnh thở. Đinh lấy hơi để chửi tiếp thì Yến Nhi đi đến bên cạnh bà nói lớn : " Dì đã thấy bọn họ vô sỉ thế nào chưa? Không phải là con mất dạy, không tôn trọng người lớn mà là họ không đủ tư cách để được tôn trọng."

Yến Nhi nói với bà Mai nhưng thực chất lại là nói cho mấy bà cô kia nghe. Bà Mai gật gật đầu tiếp lời : "Đúng là không phải cứ già là đáng được tôn trọng. Già đầu rồi mà nói những câu đến cả đứa trẻ 3 tuổi còn khinh thì không đáng để tôn trọng."

"Có muốn giả vờ tôn trọng cũng không giả vờ nổi." Hà tiếp lời, sau đó nâng tay lên làm động tác quạt gió trước mũi. : " Mà cái mùi khó chịu này là gì vậy chứ? A... là mùi của mấy người ghen ăn tức ở, không có được thì muốn đạp đổ cho hôi đây mà. Yến Nhi, cậu mau vào cầm bình xịt thơm ra đây giúp mình khử sạch mấy cái mùi hôi khó chịu này đi"



Đám bà tám kia mặt hết xanh lại đỏ. Cứ mỗi lần muốn cãi lại mấy câu lại bị Hà và bà Mai nói lớn chen vào, không thể nói lại được một câu. Nghẹn một bụng tức dậm chân rầm rầm. Yến Nhi nhướn mày, khẽ nhếch miệng nói : " Các bà mau về đi cho con cháu các bà đỡ xấu hổ. Thay vì đứng đây nói xấu người khác thì về nhà nghĩ cách kiếm thêm tiền đi cho đỡ phải ghen ăn tức ở với người khác."

Không làm gì được nhà Yến Nhi, mấy bà tám trong làng tức giận kéo nhau về trong ê chề. Miệng họ không ngừng lẩm nhẩm chửi bới. Yến Nhi mặc kệ bọn họ, quay trở vào trong tiếp tục bữa tiệc đầy tháng của bé Sữa.

Kiệt vỗ nhẹ bả vai của cô, miệng ghé sát tai cô thì thầm khe khẽ : "Mặc kệ ai nói gì, trong mắt anh, em rất tuyệt với. Cố lên nhé cô gái!"

Yến Nhi phì cười nhìn Kiệt nháy mắt đáp : "Không phải là cô gái nữa rồi. Anh phải gọi em là mẹ bỉm sữa mới đúng"

Dù gặp chút chuyện không vui, nhưng được mời đến bữa tiệc đầy tháng bé Sữa toàn là người thân quen nên chẳng ai nói thêm gì về chuyện đó nữa. Mọi người lại cười nói vui vẻ, hát hò tưng bừng như chẳng có việc gì xảy ra. Ăn uống vui chơi đến tận tối muộn mới tàn tiệc, ai về nhà nấy.

Sau khi mọi người về hết, Yến Nhi trở về phòng cho bé Sữa ti và ru ngủ. Khi nằm xuống giường, suy nghĩ của cô cứ trôi lơ đãng, nghĩ mãi đến câu nói trước khi ra về của Kiệt. : "Em thấy sao khi anh trở thành chỗ dựa cho mẹ con em? Em biết đây, bản thân anh không tệ, có ngoại hình, có sự nghiệm, hơn nữa anh cũng có sự mến mộ em. Em thử suy nghĩ về anh một chút được không?" Kiệt thì thầm vào tai Yến Nhi bằng giọng trầm thấp, mơ hồ. Hôm nay, có lẽ do uống say nên Kiệt đã nói với cô những điều lạ lùng thì phải. Kiệt quá tốt, quá xuất sắc. Anh nên tìm một người con gái phù hợp với mình hơn là cô. Cô đã là bà mẹ một con, đã không còn là cô gái trẻ vô tư trong trắng. Cô không thể làm hỏng cuộc đời của anh được.

Yến Nhi nằm nghiêng mình, quay về phía bé Sữa, tay khẽ đặt lên hông của bé Sữa vuốt nhè nhẹ. Cô nhắm mắt lại tự dặn bản thân không nên tới Kiệt nữa. Cô thở dài một hơi rồi cổ ru mình vào giấc ngủ. Cô trần trọc lật mình qua lại trên giường. Vì sợ làm ảnh hưởng tới giấc ngủ của con gái, Yến Nhi nhẹ nhàng rời giường, ngồi vào bàn làm việc. Suy nghĩ của cô miên man, trong đầu không ngừng nhớ về những lần cô và Kiệt gặp nhau. Những câu chuyện mà họ nói với nhau toàn là liên quan tới công việc. Cô không thể hiểu nổi sao Kiệt lại có suy nghĩ mến mộ đối với cô. Có lẽ anh đang nhầm lẫn cảm xúc thương cảm cho hoàn cảnh của cô thành tình cảm mến mộ chăng? Không rõ nữa. Yến Nhi chỉ cảm thấy rối bời trong lòng mà thôi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.