Chương trước
Chương sau
1.

Lúc đó tôi không hề nhận ra rằng, kể từ giây phút này, người cầm lái không còn là tôi nữa.

Một ngày tốt lành, dường như mọi thứ đều đúng, mà dường như có gì đó không đúng.

2.

Trì Dữu có vẻ đang cố tình đang đến gần tôi hơn, cụ thể là để bày tỏ... sự thân mật với tôi.

Khi đi ngang qua, cánh tay của chúng tôi chạm nhau mà không hề báo trước, cậu ấy chủ động khều nhẹ bằng khuỷu tay rồi nắm lấy bàn tay tôi, cọ cọ vào người tôi rồi tách ra.

Sau này cậu ấy chẳng làm thế nữa, mà phần lớn thời gian là tôi ôm người ta, chơi đùa thỏa thích rồi mới bằng lòng thả "thiên nga" ra.

Buổi chiều, lúc tôi ăn táo thì thấy có một miếng vẫn còn dính phần lõi, rất khó cắn. Tôi chẳng để ý nhiều mà đặt nó về lại đĩa trái cây. Trì Dữu thấy nó thì cầm lên và ăn mà không chút chê bai nào.

Sau này cậu ấy tuyệt đối không làm vậy, phần lớn thời gian là tôi ăn đồ thừa của cậu ấy, của tôi thì dù sao cũng chẳng đủ nên chẳng có đồ còn thừa cho cậu ấy.

Buổi tối, lúc tôi đi ngủ, Trì Dữu bảo tôi rằng cái gối thấp quá và cổ của cậu ấy bị đau sau khi ngủ mấy hôm ở đây. Tôi nói với cậu rằng để tôi tìm cho cậu ấy một bộ quần áo để kê lên, nhưng Trì Dữu không hề gì, tùy tiện nói: "Tớ thấy gối của cậu đủ cao đấy, cậu đổi cho tớ có được không?"

Cậu ấy sẽ chẳng làm như thế trong tương lai, tương lai....

Chuyện này tạm để sau, vấn đề là chúng tôi chưa có ngủ với nhau bao giờ.

3.

Ngày hôm sau, bầu không khí đúng sai mơ hồ này lên đến đỉnh điểm khi Trì Dữu đang tắm.

Trì Dữu đạp xe hai ngày liên tục nên gần đây cậu ấy hay tắm vào cả buổi sáng lẫn tối.

Cùng với đó, quần áo, khăn mặt cũng được thay ra thường xuyên. Nhưng có lẽ đôi khi tôi quên ném vào máy giặt, thành ra không kịp phơi khăn khố lẫn quần áo.

Cách cái cửa phòng tắm, tôi loáng thoáng nghe được tiếng Trì Dữu gọi tôi.

"Tạ Vũ, cậu còn khăn sạch không?"

Tôi ba chân bốn cẳng chạy đến cạnh cửa, đứng thật trang nghiêm như anh vệ cấm quân, không nhúc nhích, canh giữ tình yêu của mình.

"Chỉ cần khăn mặt thôi à? Muốn lấy khăn tắm không?"

"Đều muốn."

Tiếng nước chảy róc rách khiến câu trả lời của Trì Dữu đầy ẩm ướt, rõ ràng là câu chữ bình thường mà tôi nghe có chút nóng mặt.

Tôi đi bước dài đến chỗ tủ quần áo, bóc một bộ khăn mặt mới, lại đi theo đường cũ, dừng một lúc trước cửa nhà vệ sinh, không nhịn được mà suy nghĩ một vấn đề.

4.

Mấy cái này, đưa thế nào giờ?

5.

Phòng tắm nhà tôi xây giống kiểu khách sạn, để tiết kiệm không gian không tách riêng mà chung với nhà vệ sinh, cái phòng nhỏ kia là chỗ để tắm.

Khác với khách sạn là phòng tắm nhà tôi có tường kính, kính sạch đến không ngờ, siêu trong suốt, thậm chí còn có chức năng chống hơi nước thịnh hành nhất.

Chết cái là thị lực của đứa háo sắc như tôi lại còn 10/10, nào là người đẹp tắm rửa, thoa kem, đều không thoát được cặp mắt tinh tường này của tôi.

Thành ra, cánh cửa trước mặt tôi là phòng tuyến cuối cùng.

6.

Dù tôi cũng chẳng phải chính nhân quân tử gì, không ít lần lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn, nhưng cuối cùng, không có lần nào vượt qua ranh giới cuối cùng hết.

Tôi ngừng chân, gõ vang cửa nhà vệ sinh.

"Dữu Dữu, khăn đến."

Cách hợp lý nhất mà tôi có thể nghĩ ra để đưa khăn rồi để Trì Dữu thò tay qua cửa lấy. Tôi nhận ra, cái này không phải y hệt cảnh đưa giấy vệ sinh à.

"Cửa không khóa đâu, cậu cứ vào đi."

Trì Dữu đã nói vậy đấy.

7.

???

8.

Cái gì vậy trời????

9.

Tôi nhất thời không phản ứng kịp, phản xạ có điều kiện thay tôi "Há" một tiếng.

"Cậu cứ đi hẳn vào đi." Trì Dữu cao giọng lặp lại.

10.

Hay quá, không phải nghe nhầm, Trì Dữu bảo tôi cứ đi vào.

11.

Ha ha haahahahahahhahahahahahahaha!

12.

Trì Dữu bảo tôi trực tiếp đi vào nha!!!!

13.

Hôm nay được cho vào hẳn đây, ngày mai cũng đi vào luôn được ấy chứ.

14.

Tôi ngẩng đầu ưỡn ngực, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang vặn nắm cửa.

Để thể hiện rằng mình không bị phân tâm thì tôi không nhìn ngang liếc dọc trừ khi cần thiết.

Nhưng chế độ mở góc nhìn rộng tự động bật lên, không phải lỗi của tôi, tất cả là do tầm nhìn ngoại vi không chịu nghe lời tôi.

Chân thẳng, mông vểnh, eo thon, cổ dài, trắng tựa tuyết mới chớm đông, trơn bóng như ngọc mài.

Tôi thề là tôi không hề muốn nhìn, là Trì Dữu cứ chạy vào trong tầm mắt tôi!

15.

"Đều là đồ mới, chỉ giặt qua một lần nước thôi." Tôi chăm chú nhìn giữa chân mày Trì Dữu, mà không biết bên tai đỏ thẫm đã lộ ra tâm sự của mình.

Trì Dữu ừ nhẹ một tiếng, cầm lấy khăn măt rồi mỉm cười dịu dàng nói: "Mau ra ngoài cho thoáng đi, cậu trông nóng lắm đấy."

16.

Tôi mở hết bốn cái cửa sổ ra, ngồi xếp bằng ở chính giữa phòng khách.

Tôi lúc này đúng kiểu vò đã mẻ thì không sợ rơi.

Hồi trước tôi thích đoán mò thái độ của Trì Dữu, dựa vào phản ứng của cậu ấy để hành động cho bước kế tiếp như chong chóng theo chiều gió, nhưng bây giờ tôi dần dần phát hiện ra mình thật vụng về, sở hở đầy rẫy, trăm ngàn lỗ hổng, cuối cùng là do tôi đang "giữ" Trì Dữu, vẫn là Trì Dữu cậu ấy chiều theo tôi.

Tôi nghĩ mãi mà không hiểu, cũng không chấp nhất phải hiểu.

Bây giờ tôi đã có thể vững tin, bất luận tôi đối với Trì Dữu là loại tình cảm nào, bất luận là cậu ấy có phải chưa phát hiện hay một mực giả ngu, cậu ấy sẽ không bỏ tôi đi.

Chỉ cần thế là đủ rồi.

17.

Nghĩ đến cái kết quả mà mình không mong, chỉ muốn có thể mãi mãi ở bên Trì Dữu, tôi không khỏi phải ngửa mặt lên trời mà thở dài: "Bé Vũ ơi, mày đúng là mang trong mình một tình yêu to lớn mà!"

18.

Ngửa đầu ngửa cổ đến độ mỏi nhừ, cửa phòng vệ sinh mới mơ hồ vang lên tiếng động nhỏ xíu.

"Luyện xương cổ à?" Trì Dữu mềm mại cười đùa nói.

"Tớ đang suy ngẫm triết học." Tôi chuyển ánh mắt mình đến nơi vừa có tiếng, khi nhìn đến Trì Dữu thì đột nhiên bị tắt tiếng.

Khăn tắm trắng mềm quấn quanh hông cậu, từ trước ngực, kéo đến mông, tôi chẳng thể nói nổi những gì lộ ra ngoài hay được giấu bên trong mới là cảnh đẹp nữa rồi.

Cậu ấy như này, tôi....

Thật sự là một câu tôi cũng không nói nổi!

"Ngẫm?" Trì Dữu vừa lau tóc vừa hỏi: "Suy ngẫm cái gì đấy?"

Tai tôi lại không tự chủ được mà nóng lên, ngay sau đó huyệt thái dương cũng nóng lên theo, tôi giống như biến thành một quả cầu lửa siêu to, mở miệng nói chuyện cũng có thể phun ra khói trắng.

"Sa-sao cậu không mặc quần áo?"

Trì Dữu quay lại nhìn tôi, hai đầu gối trắng sáng làm mắt tôi choáng váng.

"Cậu có cầm cho tớ đâu mà." Đuôi mắt cậu hạ xuống, bên trong chứa cảm xúc khó nhìn thấu lộ ra chút oan ức: "Thế nên tớ phải ra tự tìm đấy."

19.

.....

20.

Mẹ nó! Đều tại mình!

21.

Việc tôi làm quả thật là ác không tả nổi, đáng chết vạn lần, cục cưng Dữu Dữu của tôi đang tắm rửa, tôi sao có thể chỉ cầm mỗi cái khăn tắm còn đâu mặc kệ quần áo chứ!

Còn hại người ta phải ra tìm, lần này cảm lạnh thì sao bây giờ? Cảm thì làm sao? Bị sói "dê" nhớ thương phải làm sao giờ?

Tất cả đều tại tôi!!!!

22.

"Vậy... tớ tìm cho cậu nhé?"

Tôi có hơi xấu hổ đến gần Trì Dữu, như cô vợ bé nhăn nhó nhảy Waltz tại chỗ.

"Được, nhưng trước đấy không phải cậu bảo không có quần áo ở nhà à." Trì Dữu chỉ vào thân trên của tôi, nói: "Tìm xem có cái áo thun cũ như này không, nhỏ hơn một cỡ là được."

Ồ, xem nào, dựa vào kịch bản trước đó không có quần áo ở nhà à?

Ha, may mà có Dữu Dữu nhắc, sửa lại chút, may không để lộ.

"Áo thun thì có rất nhiều." Tôi bước nhanh vượt qua Trì Dữu, một đầu mà đâm vào tủ quần áo, "Cậu muốn mặc màu gì?"

Trì Dữu cũng đi tới, đứng cách tôi một khoảng rộng, lan tỏa mùi hương dễ ngửi.

"Đen trắng đỏ vàng lục lam xá, của anh, của em, của anh ấy, của cô ấy, lớn, nhỏ, tròn, phẳng, tốt, tồi, đẹp, xấu, mới, cũ, đa dạng phong cách và kiểu mẫu cho anh chọn."*

*Trích lời bài hát Bong bóng – Hứa Triết Bội, câu trên chỉ hát trong một hơi thui @@, trích lời tác giả: "Bài này lấy hơi dài cũng là ý muốn nói, "yêu anh lâu lắm, anh ra đi, em muốn gửi tâm hồn mình theo đa sắc màu, để quên đi anh". Nhưng mà không hiểu sao ông thần này lại nghĩ đến thì lại thấy buồn cười =))))))).

23.

Tôi đang căng thẳng thì lời bài hát này liền không tự chủ chạy đến bên miệng.

24.

Trì Dữu bị tôi chọc cười độ híp mắt, rút từ trong tay tôi một chiếc áo oversize đen tuyền.

"Lấy cái này, màu đậm khó bẩn."

Sau đó cậu ấy nhặt một cái quần đùi bên ghế lên, mắt trước mắt sau một giây đã tụt mảnh vải trước ngực.

Dưới chân tôi như mọc thêm bánh xe lửa*! Nhanh chóng chạy ra khỏi phòng ngủ.

25.

Ôi, nguy hiểm thật, suýt chút nữa không làm nổi đàn ông đích thực nữa rồi.

26.

Tôi ở phòng khách còn chưa ngồi nóng đít, giọng Trì Dữu đã gõ vang màng nhĩ tôi.

"Tạ Vũ, cậu tới đây đi."

Tôi đi đến trước mặt Trì Dữu, dùng giọng tổng tài bá đạo trầm thấp hỏi: "Chuyện gì?"

Một tay Trì Dữu nắm chặt lưng quần, một tay mò trên ghế tìm kiếm.

"Cậu không còn cái quần đùi nào nhỏ hơn chút à?"

Eo cậu cũng chỉ bằng nửa tôi, hai cái đùi thậm chí có thể nhét chung một cái ống quần ấy, tôi quang minh chính đại dò xét cậu một lượt, rút ra một kết luận chắc nịch.

"Không có."

Tôi lại ôm một đống quần âu từ trong tủ quần áo ra, soạt một cái ném bừa lên giường.

"Đây là toàn bộ quần trong nhà, cái cậu mặc là nhỏ nhất rồi."

"Ơ, thế phải làm sao giờ?" Trì Dữu nhìn qua buồn rầu.

Lúc cậu cau mày siêu cấp đáng yêu, tôi không nhịn được mà chọc cười một câu: "Dù sao áo tớ cũng dài, cậu không mặc cũng được mà."

27.

Tôi cứ đứng yên chờ ánh mắt oán trách của Trì Dữu, tốt số không chừng còn có câu trách ngọt ngào nào đấy.

Thế nhưng Trì Dữu không.

Ban ngày ban mặt, chỉ thấy Trì Dữu thả tay phải đang giữ quần ra, quần đùi đang bám trên người cậu, như chim sợ cành cong, rơi thẳng xuống đất.

Con ngươi tôi đột nhiên co rụt lại, lập tức không biết nên nhìn vào chỗ nào.

Trì Dữu nhìn vào gương tủ quần áo, quay một vòng.

"Cậu nói đúng, như này cũng được mà ha."

28.

????????

29.

Được cái gì mà được!

30.

Thế nhưng quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, tôi đã nói thì phải có trách nhiệm với lời nói của mình.

31.

Đêm nay, Trì Dữu nhất định sẽ không mặc quần!

32.

Trì Dữu đứng trước bồn rửa mặt sấy tóc, tôi trở lại phòng khách, tĩnh tâm đả tọa*.

*ngồi thiền giống các sư thầy.

Trước hết phải ổn định tinh thần, nhìn chằm chằm đùi cậu ấy quá 10 giây là đầu tôi liền choáng váng.

Chẳng qua, tôi hoài nghi Trì Dữu quyết tâm muốn để tôi đêm nay khó yên, cậu ấy sấy tóc xong thì đi đến trước mặt tôi, tóc mềm như nhung nghiêng đầu hỏi tôi: "Có phải cậu buồn ngủ rồi không?"

33.

Tới phòng ngủ lớn, tôi ngồi tiếp.

Trì Dữu nằm sấp bên cạnh tôi thì đọc tứ đại danh tác*, tôi bình chân như vại, tịnh tâm như vị nào đó đến từ Đông thổ đại Đường, không quản tình cảm gái trai như cao tăng.

*tứ đại danh tác: Tam quốc diễn nghĩa của La Quán Trung, Thủy hử của Thi Nại Am, Tây du ký của Ngô Thừa Ân, Hồng Lâu Mộng của Tào Tuyết Cần

Trì Dữu trở mình, nhỏ giọng lẩm bẩm một câu.

"Gì cơ?" Nháy mắt tôi vứt hết đi, cái tai chỉ muốn nhanh chóng ngả hẳn vào miệng người ta.

"Không sao." Trì Dữu cười to đẩy mặt tôi ra, "Tớ nói tớ hơi đau thắt lưng."

"Đau thắt lưng cậu còn nắm sấp?"

Tôi cẩn thận che chở phía sau cậu, không dám thở mạnh mà nhìn chằm chằm vào từng cử động của cậu.

"Cũng tại đau thắt lưng nên mới nằm sấp." Trì Dữu không quá thoải mái che lưng: "Có khả năng do tớ ngủ quen giường bên phòng kia cứng quá, xong tự nhiên ngủ mấy hôm nệm cao su, ngược lại không quen." Cậu nói đùa tự chê mình.

"Không phải đâu, nhất định do cái giường có vấn đề."

Tôi âm thầm cho cái nệm một nắm đấm, tên vô lại đáng thất vọng!

"Tạ Vũ." Trì Dữu bỗng gọi tên tôi.

"Ơi?" Tôi cẩn thận từng li từng tí đáp.

"Cậu có thể giúp tớ xoa bóp được không?"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.