Chương trước
Chương sau
Một nữ tử trên đầu quấn khăn trùm đầu, mặc quần áo nửa cũ màu vàng lam, do dự một lúc lâu vẫn là rảo bước tiến vào một tiệm cầm đồ.
Tiểu nhị nhìn nữ tử, lộ ra vài phần ghét bỏ nói, "Ui, vị phu nhân này cầm gì?"
Nữ tử chịu đựng xấu hổ, lấy từ trong khăn tay ra gì đó, nói, "Đây là một khối Cổ Ngọc tiền triều lưu lại, tính chất tinh tế, ánh sáng ướt át, oánh mượt trơn bóng..." Nữ tử còn chưa nói hết, đã nghe tiểu nhị không kiên nhẫn ngắt lời, "Được rồi, ngươi đừng lải nhải dài dòng, đã đem cầm còn làm như bảo bối, nếu luyến tiếc thì đem về đi."
"Sao ngươi dám nói chuyện như vậy?" Nữ tử tức giận đến run run nói.
"Ta không nói như vậy còn muốn nói thế nào, một câu, đồng ý thì để lại, không thì đi, ta còn bận." Nói xong liền xoay người một bộ muốn đi làm việc khác.
Nữ tử thật muốn bỏ đi, nhưng nghĩ đến tình trạng trong nhà, chỉ có thể cắn răng nói, "Ta muốn... Được."
Tiểu nhị kia nghe, tiếp nhận khối ngọc, kết quả, nhìn thoáng qua rất nhanh liền lộ ra thần sắc tham lam, híp mắt nhìn nữ tử nói, "Sớm lấy ra thì tốt rồi, được rồi, ngươi đợi chút ta cầm cho chưởng quầy chúng ta nhìn một cái rồi trở về định giá." Nói xong nhanh như chớp không thấy bóng người, thẳng đến nữ tử cảm thấy có phải bị lừa hay không hắn mới trở lại.
"Hai mươi hai, chỉ nhiều không ít." Tiểu nhị một hơi nói.
"Hai mươi hai?" Nữ tử cả kinh kêu lên, " Cái này lúc trước nhà ta mua năm ngàn lượng, sao có thể chỉ hai mươi hai?"
"Chỉ bấy nhiêu, ngươi không muốn cầm lại đi." Tiểu nhị ném ngọc vào người nữ tử.
Nữ tử luống cuống tay chân tiếp được, sợ ngọc bị hư, khí chỉ vào tiểu nhị kia mắng, "Thật sự là có mắt không tròng." Nói xong liền quay đầu bước đi. Nàng biết nhà này không đàng hoàng, năm ngàn lượng lại chỉ trả hai mươi hai, quả thực chính là lừa bịp tống tiền.
Chờ nữ tử đi một đoạn, bỗng nhiên cảm thấy tựa hồ có điểm không đúng. Nàng mở khăn tay ra xem xét ngọc bội một lần nữa, kết quả hoảng sợ, ngọc bội này thế nhưng không phải khối nguyên lai kia, đã bị đánh tráo, nàng vội vàng quay lại.
"Các ngươi trả ngọc bội lại cho ta!"
" Trên tay ngươi không phải sao?" Tiểu nhị vênh váo hung hăng nói.
"Không phải khối này!" Nữ tử ném ngọc bội qua, "Đây là một khối lạn ngọc, như thế nào có thể so sánh với khối Cổ Ngọc vừa rồi ta đưa cho ngươi?"
"Hừ, thật sự là điên rồi, cầm khối ngọc dỏm lại đây nói là Cổ Ngọc." Tiểu nhị khinh bỉ phân phó tráng tử giữ cửa, "Đây là đến quấy rối, mau đuổi đi, thực xúi quẩy!"
Tráng tử kia hùng hổ đi tới, nữ tử sợ tới mức liên tục lui về phía sau, chờ lui ra cửa liền bị người trước mặt đóng sập cửa lại.
Nữ tử run run đứng giữa đường, nói, "Ta muốn đi cáo quan! Các ngươi vô pháp vô thiên, rốt cuộc trong mắt còn có vương pháp hay không?!" Nữ tử nói xong liền khóc lên, mẫu thân bệnh nặng thật sự là cần tiền đến chống đỡ mua thuốc, ăn nhân sâm tram năm thay cơm, nhưng tẩu tử nhất định không chịu ra tiền.
Mọi người thấy lấy nữ tử đáng thương, đều chỉ trỏ, chính là không có người tiến lên hỏi.
Một chiếc xe ngựa đi ngang qua, gã sai vặt đánh xe mặc tơ lụa tốt nhất, thoạt nhìn mi thanh mục tú nhưng thật ra sánh ngang được với công tử phủ đệ bình thường, hắn nghe được chủ nhân bên trong xe nói, "Đợi chút."
Gã sai vặt ngừng xe lại, lập tức hỏi, "Gia, ngài có cái gì phân phó?"
Màn xe bị xốc lên, lộ ra một nam tử anh tuấn mặt như quan ngọc, thoạt nhìn ước chừng hai mươi lăm, trên người mặc trường bào màu xanh hàng lụa vô giá, ngẩng đầu nhìn chỗ đang ồn ào nói, "Giọng này nghe rất quen thuộc, ngươi đến hỏi danh tính người đó đi. Nếu là người quen nhưng thật ra cần giúp một phen." Giọng nam tử thanh lương dễ nghe, làm cho người ta cảm thấy rất là thoải mái.
Gã sai vặt chủ nhân vốn là nhân sĩ kinh đô, hiển nhiên là gặp được người quen. Hắn cũng không dám chậm trễ, xuống xe ngựa, đi tới trước hiệu cầm đồ kia. Rất nhiều người đều tụ tập, gã sai vặt không cần tốn nhiều sức liền hỏi thăm được ngọn nguồn sự tình, hơn nữa còn hỏi thăm ra thân phận nữ tử.
Gã sai vặt quay đầu bẩm báo nam tử, nói, "Nguyên lai là đi bán ngọc, nghe nói là Cổ Ngọc trong nhà, bị hiệu cầm đồ kia đánh tráo, lúc này đang khóc nháo, mẫu thân trong nhà bệnh nặng, cần bạc cứu mạng."
Nam tử không nói gì, trầm mặc một lát hỏi, "Ngươi nói nàng gọi Uông Oánh Nguyệt? Là đích thứ nữ Chiêu Hòa vương."
"Đúng vậy, nghe nói nàng vốn là nguyên phối đương kim thái tử điện hạ, lúc thiên tử khởi sự, Chiêu Hòa vương gia sợ bị liên lụy viết thư hòa ly, tuy rằng sau này chủ động mở cửa thành cũng là bị xét tội, bị hàng thành Chiêu Hòa hầu. Tiểu nhânh khó chơi, những người đó thấy thái tử không đếm xỉa gì tới Uông thị, biết đây là thất sủng, thái tử là một điểm tình cảm cũng không niệm, dùng sức bỏ đá xuống giếng, thế tử Chiêu Hòa vương phủ bị gièm pha mất chức quan, bị nhốt vào lao ngục, sau, cơ hồ táng gia bại sản thế này mới khơi thong quan hệ, cứu được người ra, nhưng Chiêu Hòa hầu phủ hiện tại còn không bằng phú hộ."
Nam tử nghe xong trăm mối ngổn ngang, một hồi lâu mới nói, "Ngươi lấy một vạn năm ngân phiếu qua, đưa cho nàng kia, nói là một vị bằng hữu cũ hỗ trợ."
Gã sai vặt có điểm kỳ quái, chủ tử bọn họ bình thường đều không quản chuyện thiên hạ, liền nói, " Vạn nhất nàng ấy không thu làm sao."
Nam tử trầm ngâm trong chốc lát nói, "Nói một vị họ Ngô, trước kia từng áy náy với nàng." Lập tức còn nói thêm, "Đến phủ doãn đại nhân một chuyến, tìm Cổ Ngọc kia, về phần loại chủ quán bất lương này, tự nhiên là nghiêm trị!"
"Dạ, lão gia."
Chờ gã sai vặt đi rồi, nam tử trở lại chỗ ngồi, lẩm bẩm, "Thật là kỳ quái, nàng ấy hẳn là thái tử phi mới đúng, tương lai hoàng hậu, tư liệu lịch sử không phải là nói như vậy sao, rốt cuộc là người nào làm thay đổi?"
Uông Oánh Nguyệt thu ngân phiếu, ngốc lăng lăng nhìn gã sai vặt kia quay đầu đi về phía một chiếc xe ngựa, lập tức như là nhớ tới cái gì, gần như là phát điên, đuổi theo đi qua, lớn tiếng gọi, "Ngô lang! Ngô lang, là chàng sao?" Chính là xe ngựa kia giống như là căn bản không nghe nàng la lên, lập tức rời đi. ( đến giờ vẫn điên, " lang " để gọi tình nhân với nhau, người ta đã bao giờ nói có tình với bả mà cứ Ngô lang Ngô lang )
Chờ không nhìn thấy xe ngựa kia, Uông Oánh Nguyệt ngồi xuống đất ôm đầu khóc.
Nhà mới của Chiêu Hòa hầu phủ ở góc cùng phía tây, là một phủ đệ lâu năm thiếu tu sửa, vốn hầu phủ không nên keo kiệt như vậy, lại là có người cố ý đè nặng bọn họ, dù sao quy cách phủ đệ này cũng đủ hầu phủ, chỉ là xây đã lâu, ở không thoải mái mà thôi.
Nước sơn đã bong tróc, lộ ra sắt lá bên trong, Uông Oánh Nguyệt đi tới cửa hông nhẹ nhàng gõ gõ cửa, chỉ chốc lát một lão giả mở cửa, nhìn thấy Uông Oánh Nguyệt cao hứng nói, "Tiểu thư, người đã trở lại? Phu nhân vừa rồi phái người tới hỏi vài lần."
Uông Oánh Nguyệt mỏi mệt lên tiếng, nàng thoạt nhìn thật không tốt, vẻ mặt tro bụi, ánh mắt vì khóc nên sưng như hạch đào, tiều tụy không chịu nổi, bất quá ánh mắt Từ lão đầu trông cửa đã không tốt lắm, cũng không thấy rõ bộ dáng nàng.
Chờ vào nội viện, Thanh Trúc vội vã đón, nhìn Uông Oánh Nguyệt hoảng sợ, hỏi, "Tiểu thư, sao ngài thế này? Có phải có kẻ ức hiếp ngài hay không?" Thanh Trúc nói tới đây cao thấp đánh giá Uông Oánh Nguyệt, thẳng đến xác định thân thể nàng ấy không việc gì mới tiếp tục nói, "Nô tì đã nói muốn cùng đi, tiểu thư lại nhất định không đồng ý."
Uông Oánh Nguyệt lắc đầu nói, "Ngươi đi rồi ai chăm sóc mẫu thân?" Vú già, nô tỳ trong nhà kẻ bán kẻ đi, nay chỉ còn lại có hai nha hoàn bên người nàng Thanh Trúc và Thanh Hoa, còn có hai lão ma ma từng hầu hạ Chiêu Hòa hầu phu nhân nhiều năm.
Thanh Trúc nghe xong lời này trầm mặc hồi lâu, từ lúc Chiêu Hòa hầu phu nhân bị bệnh sau trong nhà lại càng khó duy trì, tiểu thư được nuông chiều từ nhỏ chưa từng phải sống như vậy, chính là chuyện cho tới bây giờ cũng chỉ có thể cắn răng chống đỡ.
Mặt Chiêu Hòa hầu phu nhân trước được bảo dưỡng thoả đáng giờ phút này mang theo mười phần có bệnh, vàng nến mà ảm đạm, nhìn thấy Uông Oánh Nguyệt tiến vào lại hỏi, "Ngươi đi đâu? Có đi cầu thái tử điện hạ hay không?"
Uông Oánh Nguyệt cúi đầu không nói lời nào, Chiêu Hòa hầu phu nhân vẫn hi vọng nàng có thể đi tìm Hình Thượng Thiên, cầu xin hắn thu nhận nàng.
Nhìn Uông Oánh Nguyệt trầm mặc, Chiêu Hòa hầu phu nhân chỉ biết này khẳng định là không đi, nhịn không được giơ lên chén thuốc bên cạnh ném qua, chén thuốc kia rơi xuống đất, phát ra tiếng vỡ thanh thúy, giống như tâm tình Uông Oánh Nguyệt giờ phút này, rối tinh rối mù.
"Ngươi sao ngu ngốc như vậy? Thái tử điện hạ từ nhỏ đã là người tâm nhuyễn, chỉ cần ngươi cúi đầu, nhất định sẽ thu nạp ngươi một lần nữa, thái tử phi chúng ta là không vọng được, nhưng là lương đệ luôn có thể, về sau chờ thái tử điện hạ..., ngươi chính là Quý phi! Sao ngươi không đầu óc như vậy? Chẳng lẽ chúng ta phải ăn nói khép nép như vậy sống đến bao giờ?" Chiêu Hòa hầu phu nhân nói một lát lại thở dốc một trận, hiển nhiên thân thể thực suy yếu, "Vì sao ngươi cứ luẩn quẩn trong lòng?"
Uông Oánh Nguyệt đứng yên, thấy Chiêu Hòa hầu phu nhân càng nói càng khó nghe, nhịn không được nói, "Đừng quên, lúc trước bắt ta hòa ly là các người, hiện tại lại muốn ta lại cúi đầu đi cầu, sao không ngẫm lại thể diện của ta để chỗ nào?"
Chiêu Hòa hầu phu nhân bị nghẹn, lập tức liền phản bác, "Lúc trước chúng ta có biện pháp nào, còn không phải là vì giữ mình?" Chiêu Hòa hầu phu nhân nói tới đây, chảy nước mắt, chỉ vào Uông Oánh Nguyệt tiếp tục nói "Nói đến nói đi, còn không đều là ngươi sai, nếu ngươi sớm viên phòng cùng thái tử điện hạ, sinh một nam nửa nữ, sẽ thê thảm như hiện tại vậy sao? Thái tử nhớ tình cũ, xem phân thượng đứa nhỏ cũng sẽ cho ngươi trở về, hiện tại thì sao? Buồn cười, thành hôn ba năm thế nhưng vẫn là tấm thân xử nữ, này là cái gì? Ngươi thật sự là muốn chọc giận chết ta." Chiêu Hòa hầu phu nhân nói xong liền kịch liệt ho khan.
Uông Oánh Nguyệt há miệng một lúc, cũng không biết phản bác như thế nào. Nàng rõ ràng phát hiện Chiêu Hòa hầu phu nhân nói đều đúng, ánh mắt hồng hồng, trở về phòng mình, nhào vào trên đệm nửa cũ đau khóc lên, chỉ cảm thấy trong lòng dị thường khó chịu, ai sẽ biết thứ tử Hình Thượng Thiên kia lại biến thành thái tử? Từng bị nàng xem thường nay biến thành nam tử tôn quý bậc nhất, mà thôn cô nàng cũng từng cười nhạo thế nhưng một bước lên trời thành sủng phi thái tử, này thật sự là chuyện buồn cười nhất thế gian, lúc trước sao nàng hồ đồ như vậy?
Thời tiết dần dần nóng lên, các cung nữ thay quần lụa mỏng nhẹ mùa hè.
Hoàng hậu mấy ngày nay lại dị thường táo bạo, nàng phát hiện từ ngày đưa canh cho Cố lương đệ đó hoàng đế không lại đây nữa, vốn luôn còn có thể đến chỗ này dùng một bữa cơm, hiện tại ngay cả cái bóng cũng không nhìn thấy. Cung nữ nói, hoàng đế gần đây đang sủng hạnh một vị tiểu tài tử, đang tuổi hoa, nói chuyện lại nũng nịu, làm cho người ta nhìn liền cảm thấy trong lòng thoải mái.
Trong gương chiếu ra khuôn mặt hoàng hậu hơi ám hoàng, dù bôi phấn dày cũng không giấu được già nua. Hoàng hậu nhớ tới vị mỹ nhân phấn nộn kia, lại nhìn chính mình..., chỉ cảm thấy dị thường chói mắt, ra sức đứng dậy vươn tay đẩy, gương kia cứ như vậy rơi xuống đất phát ra tiếng vỡ thanh thúy, tan nát nhiều mảnh.
Hoàng hậu ngồi xổm xuống, nhặt lên một mảnh nhỏ. Mảnh gương đó chiếu ra khuôn mặt chính mình, vẫn như cũ là một nữ nhân lớn tuổi, một nữ nhân không còn thanh xuân.
"A!" Hoàng hậu nhịn không được ôm đầu, oán hận dùng chân đạp đá mảnh nhỏ, làm cho chân của bà lập tức bị xước chảy máu, lập tức máu không không. Bà cảm thấy chân đau lợi hại, tâm lý bị đè nén, "Ngươi cứ như vậy từ bỏ ta, ta vì ngươi sinh nhi dục nữ, không ngại cực khổ..., ngươi làm hoàng đế, giết hài tử của ta, lại đối đãi ta như vậy!"
Ngoài cửa mấy cung nữ nơm nớp lo sợ đứng không dám động, vừa không dám nghe hoàng hậu điên cuồng nói lời đại nghịch bất đạo, lại không có biện pháp thật sự rời khỏi, thật sự là khó xử đến cực điểm, các nàng thậm chí có cảm giác, hoàng hậu tựa hồ đã nhập ma.
Đúng lúc này trong phòng truyền đến tiếng hoàng hậu điên cuồng hò hét, "Lý Hàm, tiểu tiện nhân, mau lại đây cho bản cung!"
Lý Hàm vẫn đứng ở dưới mái hiên nghe xong mới như là sống, chuyển động con mắt, trong ánh mắt cung nữ khác mang theo vài phần đồng tình đi vào điện.
Chỉ sợ không ai càng có thể hiểu biết hoàng hậu thống khổ bằng Lý Hàm, bà ta và nàng đều là mất đi thân nhân của mình, đây là thống khổ như bị lột da.
Hoàng hậu nhìn Lý Hàm đi đến, tuổi trẻ mà mỹ mạo, thậm chí chỉ quần áo cung nữ bình thường như vậy cũng vẫn như cũ không ngăn được dung mạo nàng khuynh thành, trong lòng ghen tị muốn rỉ máu, tùy tay đánh một bàn tay, "Ngươi tiểu tiện nhân, đi nơi nào?"
Trên mặt Lý Hàm nóng rực đau, cũng không cầu xin tha thứ, nghiêm mặt nói, "Nương nương, nô tì biết trong lòng nương nương khổ, ngài cần gì tra tấn chính mình như vậy, lần trước ta không phải đã nói, có thể..." Lý Hàm nói xong liền ngẩng đầu nhìn hoàng hậu.
Hoàng hậu nghe xong, trong mắt lộ ra ác độc, "Đúng, ngươi nói rất đúng, bọn họ đều đối ta vô tình, ta cần gì phải mềm lòng, ta sẽ không để bọn họ sống yên."
Cố Tương cảm thấy, gần đây tựa hồ có điểm bình tĩnh thái quá, hoàng hậu và Lý Hàm thế nhưng liền một điểm động tĩnh cũng không có, làm cho nàng có điểm bất an. Nàng từng còn có chút chờ đợi Lý Hàm diễn xuất vài tiết mục, giúp nàng giết thời gian mang thai nhàm chán, nhưng người kia đột nhiên ngoan ngoãn.
3 tháng đầu qua đi, khẩu vị Cố Tương liền phát tác, cả ngày ăn vặt không rời miệng, tiểu Minh Huệ cũng đi theo Cố Tương cùng ăn. Kết quả lúc Hình Thượng Thiên trở về liền phát hiện, hai mẹ con thế nhưng cùng mập mạp!!! Cố Tương tựa hồ cũng biết mình béo lên rất nhiều, còn làm nũng trước mặt Hình Thượng Thiên, cái gì, ngươi xem mặt ta giống quả táo không? Quả táo là điện hạ thích ăn nhất, cho nên điện hạ xem ta thế này có phải thực đáng yêu hay không?
Hình Thượng Thiên thật sự là dở khóc dở cười, hắn phát hiện chỉ cần Cố Tương nhắc tới dung mạo mình liền dị thường mẫn cảm, bất quá chính là lo lắng hắn nhúng chàm nữ tử khác mà thôi, buồn cười lại cảm thấy vài phần chua xót.
Bất đắc dĩ, Hình Thượng Thiên càng theo khuôn phép cũ, còn mang theo Cố Tương đi nhìn phòng mình ngủ tạm ở ngự thư phòng một lần, Cố Tương thế này mới có điểm yên tâm.
Ngày trôi qua, rất nhanh đến tiết Đoan Ngọ, hoàng đế thiết yến, lớn nhỏ trong cung phàm là có phong hào đều đi tham gia.
Hôm nay rất náo nhiệt, các cung nữ đều mặc quần áo lượng lệ, cung đình ca múa không ngừng, tiếng nhạc vang vọng, hoàng đế ngồi ở giữa chủ vị trong  Vị Ương cung, một bên ngồi hoàng hậu ung dung đẹp đẽ quý giá, phía dưới là thái tử Hình Thượng Thiên, bên cạnh Hình Thượng Thiên là Cố lương đệ đang mang thai.
So với thái tử keo kiệt, chỗ ngồi nhóm phi tử hoàng đế thế nhưng không ít, lại nói tiếp chỉ một năm chiến tích hoàng đế cũng rất huy hoàng, phong lớn nhỏ mười mấy tài tử, Chiêu nghi, chỉ là còn chưa ai có thể ngồi lên phi vị, bất quá hiển nhiên là hoàng đế chờ ai có thể sinh hạ Lân nhi, thụ phong là không thể nghi ngờ.
Yến hội từ giữa trưa đến đêm, Cố Tương thật sự hơi mệt chút, bất đắc dĩ hoàng đế khó được náo nhiệt một lần như vậy, hưng trí không ngừng, vũ cơ đều không dừng lại, một bộ một chút cũng không mệt. Cố Tương không có biện pháp chỉ có thể theo cùng, quái thì trách nàng là lương đệ duy nhất của thái tử, nếu đi về thì bên người thái tử sẽ không còn ai, thật sự là có chút khó coi. Bất quá Cố Tương cảm thấy, nàng thà rằng cứ cứng rắn chống đỡ như vậy, cũng không cần hậu viện thái tử có người khác.
Buổi tối sáng đèn cung đình, tiết Đoan Ngọ này hiển nhiên là đặc biệt, bọn thái giám vì giành hoàng đế chú ý, thế nhưng làm một ngàn hai trăm trản đèn lồng, làm cho toàn bộ Vị Ương cung sáng như ban ngày, dị thường xinh đẹp.
Cố Tương vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy nhiều đèn như vậy, có hình dạng hoa sen, con thỏ nhỏ, đủ loại kiểu dáng, tiểu Minh Huệ cao hứng nhất, một lát cầm đèn cung đình con thỏ nhỏ lại đây cho Cố Tương xem, còn đi tìm hoàng đế gia gia làm nũng.
Tiểu Minh Huệ hôm nay mặc một kiện váy ngắn kim trăm điệp xuyên hoa hồng, trên đầu đội trân châu làm châu quan, thoạt nhìn chính là Cố Tương thu nhỏ lại, mắt to, da thịt tuyết trắng, cười rộ lên còn có hai má lúm đồng tiền, quả thực chính là đáng yêu không thôi. Hoàng đế vốn sủng tiểu Minh Huệ, thấy nàng đáng yêu như vậy lại càng cười liên tục, ôm trên tay không buông, hiển nhiên càng lộ ra Thiên gia hòa thuận.
Phòng ăn làm đồ ăn cho Cố Tương đều là cố ý làm, không thể quá mức cay, cũng không thể để nhiều hương liệu. Cố Tương nhìn Hình Thượng Thiên ăn thịt gà nướng vàng óng ánh, lại dùng hạt tiêu tẩm ướp liền nước miếng rầm rầm, thừa dịp Hình Thượng Thiên quay đầu nói chuyện với hoàng đế, vụng trộm gắp một khối, kết quả vừa đến miệng đã bị Hình Thượng Thiên phát hiện, thật mất mặt.
Sau đó..., sau đó Hình Thượng Thiên đem đồ ăn trước mặt mình đều đổi thành giống Cố Tương.
Cố Tương, ┭┮﹏┭┮
Hoàng hậu thấy sắc mặt hoàng đế hồng nhuận, uống rất nhiều, cảm thấy đúng thời điểm, nói, "Ta cho người chuẩn bị một vũ khúc, đang muốn để bệ hạ và thái tử nhìn một cái."
Hoàng đế có điểm kinh ngạc, nhìn vẻ mặt hoàng hậu dịu dàng, cuối cùng nói, "Nếu là tâm ý hoàng hậu, liền nhìn một cái đi."
Cố Tương không nghe được hoàng đế nói chuyện, chỉ mơ hồ nghe được cái gì khiêu vũ, rất nhanh nhóm vũ cơ lui xuống.
Tất cả đèn đều bị dập tắt, Cố Tương hoảng sợ, kết quả rất nhanh một lồng đèn hoa sen thật lớn được nâng đi lên, chiếu sáng bốn phía, một tiếng nhạc du dương vang lên, đóa hoa kia run run, như là cực lực muốn nở, lại vô lực... Tất cả mọi người xem nín thở, đột nhiên tiếng nhạc biến thành thanh thoát, đóa hoa kia ầm ầm mở ra, từ giữa đi ra một vị nữ tử mặc quần lụa mỏng màu đỏ, giống như một tinh linh bị nhốt trong đóa hoa, xinh đẹp làm người ta không rời mắt.
Cố Tương vừa thấy, lòng trầm xuống, này không phải Lý Hàm sao? Nàng ta muốn làm gì?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.