Đợi Quân Lam Thành ra khỏi phòng bệnh, Quý Minh Lan mới mở túi xách kiểm tra. Chỉ có dây đeo hơi xây xát chút, còn đâu vẫn y nguyên như cũ.
Chỉ có điện thoại của cô là được thay mới.
Mặc dù kiểu dáng, dữ liệu giống hoàn toàn, nhưng mà máy của cô có một vết xước nhỏ ở ổ sạc.
Quý Minh Lan trầm tư, gỡ chặn số Quân Lam Thành rồi nhấn gọi. Ngay lập tức bên kia bắt máy, cô im lặng khoảng 3 giây để tự điều chỉnh cảm xúc rồi nói: “Hôm chiếc xe đó bị phát nổ, anh có mặt tại hiện trường không?”
Quân Lam Thành mỉm cười: “Anh chở em tới bệnh viện mà. Sao vậy? Anh chưa đi xa đâu, hay anh quay lại với em?”
Cô mím môi, chợt không biết diễn đạt như thế nào cho phải. Lần đầu Quý Minh Lan không biết miêu tả tình huống này sao cho đúng.
Sau một lúc suy nghĩ, cô mới mở miệng: “Đồ của tôi vẫn còn nguyên đúng không?”
“Có chiếc túi xách đó. Em còn bỏ quên gì sao?”
Quý Minh Lan nhíu mày, quyết định không nói nữa: “Không có gì cả. Cảm ơn”, rồi nhanh chóng cúp máy.
Vậy còn chậu cây đó…
Cô thở dài thườn thượt, cái năng lực này khiến cô càng ngày càng bị ảo rồi.
Trong ba ngày Quý Minh Lan nằm viện, Quân Lam Thành không tới thăm hỏi. Cô cũng chẳng ý kiến gì, nhưng mà qua lời chậu bạc hà ở bệ cửa sổ thì đêm nào hắn cũng tới ngồi trên sofa tới rạng sáng mới rời đi.
Sáng ngày
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-giai-quyet-cua-dai-tieu-thu/3446796/chuong-36.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.