Quý Minh Lan đang ở nước Anh. Bay liên tục mười mấy tiếng khiến cô thấy không khỏe lắm, cố gắng gượng tới khi về nhà.
Người giúp việc xách hành lí lên lầu giúp cô, tiện thể rót một cốc nước ấm để ở tủ đầu giường rồi mới ra khỏi phòng.
Quý Minh Lan nằm vật xuống giường, toàn thân rã rời chẳng nhấc nổi, xây xẩm hết mặt mày. Do chênh lệch múi giờ nên ở Anh đang là hai giờ chiều.
Chẳng thể ngờ cô lại say máy bay nặng đến thế, như bị rút hết sức lực vậy. Mi mắt cô nặng dần, không chống đỡ nổi mà chìm vào giấc ngủ.
…
Sáng hôm sau, lúc cô mở mắt đã thấy trời tối đen, giờ là tám giờ. Cô đã ngủ li bì suốt sáu tiếng đồng hồ.
Quý Minh Lan chống người trước bồn rửa mặt, hất nước lên mặt khiến phần tóc mai ướt sũng. Nước lạnh buốt khiến cô chợt run rẩy, vội lau mặt rồi thay quần áo.
Bước xuống cầu thang, cô chợt nghe thấy một giọng nói quen thuộc: “Tỉnh rồi à?”
Quý Minh Lan sững sờ, quay đầu nhìn về phía phát ra giọng nói, không khỏi cau mày: “Sao anh lại ở đây?”
Quân Lam Thành tắt ipad đi, đối mặt với cô: “Dậy rồi thì ăn tối đi. Để anh đi hâm lại cho.”
Quý Minh Lan nhăn mày xoa hai bên thái dương, gần như gằn từng chữ: “Tôi hỏi tại sao anh lại ở đây.”
Quân Lam Thành im lặng, rồi tiến lên ôm cô từ phía sau: “Anh lo lắng cho em mà, để anh ở lại cạnh em đi. Mình
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-giai-quyet-cua-dai-tieu-thu/3446787/chuong-27.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.