Ba ngày sau, mọi chuyện trở lại bình thường. Chuyện về tập đoàn Ứng Phong và nhà họ Giang chìm vào quên lãng, chẳng ai nhắc tới nữa.
Quý Minh Lan trở lại studio, Quý Nhu Ngọc về đoàn phim, còn Quý Trường Ca ăn chơi xả láng trước khi bay về trường.
Quý Nhu Ngọc không nhịn nổi kiểu tiêu xài hoang phí đó, đề nghị cậu tới trường quay với mình.
Quý Trường Ca cầu còn không được, hớn hở bám lấy.
Tiểu Ý thấy hai người đó ríu rít với nhau, chạy ra ôm chân Quý Nhu Ngọc: “Dì ơi, bé cũng muốn đi nữa.”
Quý Nhu Ngọc ngồi xồm xoa đầu thằng bé: “Dì cũng muốn đưa cháu theo, nhưng phải hỏi ý mẹ trước.”
Tiểu Ý lại lạch bạch chạy tới chỗ cô, giương đôi mắt đáng thương: “Mẹ ơi, ở nhà chán quá không có gì làm cả, mẹ cho con đi với dì nha.”
Quý Minh Lan nhìn đôi mắt mong đợi của thằng bé, rồi liếc sang gương mặt mong đợi của hai đứa em, thở dài: “Được rồi, nhưng con phải nghe lời dì với cậu nghe chưa. Muộn rồi, đi ngủ đi.”
Tiểu Ý cười toe toét, “dạ” rõ to, rồi lon ton chạy về phòng.
Quý Minh Lan mỉm cười nhìn theo bóng lưng thằng bé. Cô quay đầu gõ mấy chữ trên máy tính, một lát sau đưa máy cho em gái: “Em đọc thử hợp đồng rồi làm thủ tục chuyển công ty.”
Quý Nhu Ngọc hớn hở vỗ vai cô: “Không cần kiểm tra đâu, chị lo là được rồi.”
“Ồ, không sợ tôi hố cô à cô nương?” Cô nhướng mày nhìn bộ dáng lạc quan của em gái, chọc cái mũi nhỏ nhỏ.
Quý Nhu Ngọc che mũi, nịnh nọt cô: “Em tin chị mà.”
Quý Minh Lan cười cười, nhấn gửi cho giám đốc giải trí Kính Dương, đột nhiên quay qua hỏi: “Em đã nói chuyện với người đại diện chưa?”
Quý Nhu Ngọc sửng sốt, đăm chiêu nhíu mày: “Hình như là chưa… Để em xem xem.”
Quý Nhu Ngọc cầm điện thoại ra ngoài phòng, nghe chậu hoa hồng tỉ muội cất tiếng hát vui vẻ, một bài nhạc mà cô chưa nghe bao giờ, vô thức ngân nga theo điệu nhạc.
Quý Trường Ca nằm ườn trên sofa, lười biếng hỏi cô: “Chị có vui không?”
Quý Minh Lan chép miệng, nhón một quả nho bỏ vào miệng: “Chắc là vui, chị không biết nữa.”
Cô cắn phải hạt nho, vị đắng nhẹ nhanh chóng bị nước quả thay thế.
Quý Trường Ca huýt sáo, nhìn cô đầy ẩn ý.
“Thật ra nãy anh rể có…”
Chưa kịp nói hết câu thì Quý Nhu Ngọc đẩy cửa vào, vội vàng nói: “Chị, chị, đại diện của em, gặp tai nạn giao thông rồi!”
“Cái gì cơ?” Quý Minh Lan biến sắc, giục em gái nói rõ hơn.
“Chiều nay anh ấy mới đưa em về nhà, lúc về thì… thì bị một lái xe đâm vào! Đang nguy hiểm đến tính mạng, em phải tới đó thôi!”
Quý Nhu Ngọc liến thoắng một tràng dài xong thì lao ra khỏi phòng khách.
Quý Minh Lan vội vàng đuổi theo con bé.
Còn lại mỗi Quý Trường Ca trong phòng, cậu nhìn về phía cửa ra vào, trên mặt không có chút cảm xúc. Cậu giơ tay che mắt, khẽ cười.
…
Quý Minh Lan lái xe chở em gái tới bệnh viện Cao Lam chữa trị.
Quý Nhu Ngọc vội vã xuống xe, chạy biến vào trong. Quý Minh Lan đỗ xe xong thì hỏi y tá rồi gọi điện cho em gái.
“Ở tầng ba chị, vẫn đang phẫu thuật…” Giọng nghẹn ngào rưng rưng như sắp khóc ở đầu dây bên kia truyền tới, cô cụp mắt nhanh chân bước tới.
Quý Nhu Ngọc ngồi trên ghế, cúi gằm mặt, bả vai run rẩy như sắp gãy.
Quý Minh Lan thở dài vỗ lưng con bé, ngẩng đầu nhìn ánh đèn phòng phẫu thuật.
“Nếu như em không… đòi anh ấy chở về thì đã không có tai nạn rồi…”
Quý Nhu Ngọc nức nở không thành tiếng, tay nắm chặt cái điện thoại.
Quý Minh Lan chẳng biết an ủi sao, đành ôm Quý Ngu Ngọc vào lòng, nhẹ giọng vỗ về.
“Đừng lo nữa, mọi chuyện rồi sẽ ổn thôi. Cậu ấy sẽ tỉnh lại sớm thôi.”
Quý Nhu Ngọc bám chặt ấy tay cô, vùi đầu gào khóc. Cô nhẹ nhàng xoa đầu con bé.
Không biết hai người đã ngồi chờ bao lâu, đèn phẫu thuật chuyển xanh, bệnh nhân được chuyển tới phòng ICU.
Quý Nhu Ngọc lo lắng theo sau nhưng chỉ có thể đứng chờ bên ngoài. Cô ấy áp tay vào cửa kính, theo dõi từng động tĩnh trong phòng.
Quý Minh Lan hỏi thăm tình hình từ các bác sĩ, sau khi xác nhận không còn gì nghiêm trọng thì mới thở phào.
“… là tại em…” Tiếng rầm rì phát ra từ Quý Nhu Ngọc, cô lo lắng ôm lấy bả vai con bé.
Quý Nhu Ngọc quỳ sụp xuống, ôm lấy đầu liên tục tự trách bản thân.
Quý Minh Lan đang định nói gì đó thì có cuộc gọi đến, cô đỡ em gái ngồi lên ghế rồi ra chỗ cầu thang nghe máy.
“Đại tiểu thư, tôi đã tìm được tài xế gây tai nạn. Hắn đã khai hắn được một người lạ mặt mua chuộc.”
“Vậy tìm ra ai chưa?”
“Chúng tôi vẫn đang cố gắng.”
Sau khi cúp máy, Quý Minh Lan dựa vào tường suy nghĩ, tự lọc bỏ các khả năng có thể xảy ra mà không suy ra được người nào.
Không gian tĩnh lặng bỗng vang lên tiếng nhạc chuông, cô cúi xuống nhìn, một dãy số lạ.
Ai mà gọi vào giờ này nhỉ?
Quý Minh Lan có hơi do dự, nhưng cuối cùng vẫn nghe máy. Cô nghe thấy tiếng cười nhẹ đầu dây bên kia, không khỏi khó chịu trong lòng: “Quân Lam Thành, anh có việc gì?”
Quân Lam Thành nhẹ giọng cười: “Em muốn biết ai là kẻ đứng sau không?”
Quý Minh Lan im lặng không đáp, thầm cảm thán thông tin nhanh nhạy.
“Em đang nghĩ mạng lưới thông tin của tôi rộng.”
Cô dựa lưng vào tường, giọng nói bất giác trở nên lạnh nhạt: “Đừng nói như thể anh hiểu tôi.”
Trong loa phát ra giọng cười trầm thấp, Quân Lam Thành che miệng, giọng cưng chiều: “Là Giang Dã, nhà ngoại của cậu ta đã ra tay trên đường di chuyển tới nhà tù.”
Quý Minh Lan sửng sốt trước những lời đó, rũ mắt xuống, nói “cảm ơn” rồi nhanh chóng cúp máy.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]