Quý Minh Lan bắt đầu ép não nhớ ra lần cuối cô làm việc tốt là bao giờ.
Ừm, lâu đến nỗi cô không nhớ nổi.
Còn nhận được tình cảm của nhiều người á? Chắc là xét trên mức độ thù hận ha.
Cây liễu khô như đọc được suy nghĩ của cô, "Những người có năng lực tôi từng gặp đều nhận được năng lực theo mấy cách đấy. Chi tiết thì tôi không biết, hahaha..."
Quý Minh Lan: "..."
Thế thì dễ hiểu hơn nhiều rồi.
Hôm cô có được năng lực này, cô đang đi thử váy cưới với Nhu Ngọc. Sau đó, trong lúc chờ con bé thay đồ thì cô va phải ma nơ canh.
Chẳng liên quan gì cả.
Quý Minh Lan day trán, cô không thể giải thích mấy chuyện siêu nhiên này bằng sự việc bình thường.
Nên để chuyện này ra sau đầu.
Cô bất chợt hỏi: "Năng lực bị rút lại, nghĩa là người đó cũng mất mạng, có phải vậy không?"
Thật ra nãy cô nghĩ kiểu người được trao năng lực thì sẽ có sứ mệnh cao cả vĩ đại nào đó như đánh nhau với quái vật, trở thành siêu anh hùng, làm nhà thực vật học, giải quyết vấn đề nóng lên toàn cầu,...
Nhưng mà nghe vớ vẩn quá, out luôn đi.
Dường như cây liễu già không ngờ cô sẽ hỏi thế, im phăng phắc một lúc lâu, mãi khi bị cô nhìn chằm chằm thì mới chậm rãi trả lời: "Đúng vậy."
Quý Minh Lan kinh ngạc, tại cô không ngờ cây liễu lại nói thật với cô như này.
Ngẫm lại mấy câu trả lời trước, tuy có hơi mập mờ nhưng mà phần lớn là sự thật.
Cây liễu này không thể nói dối?
Cả những loài cây mà cô từng gặp nữa, chúng nhiệt tình, thân thiện một cách kì lạ, dường như không cảnh giác với cô.
Đúng hơn là những loài thực vật không thể không đồng ý với yêu cầu của cô.
Nhưng mà không thể loại trừ khả năng chúng muốn làm cô mất cảnh giác.
Cây liễu già thấy cô im lặng một lúc lâu thì hơi đong đưa cành nhánh, gọi một chú bướm bay ngang qua tới gần.
Con bướm đậu lại trên lá một lát rồi bay đi ngay.
Quý Minh Lan đi tới bên hồ, bóng liễu xanh ngắt rọi trên mặt nước, cô khua nước khiến cái bóng tan.
[Cô hiểu chúng tôi, chúng tôi cũng hiểu cô.]
Giờ cô thông suốt rồi.
...
Sau khi tạm biệt cây liễu khô, Quý Minh Lan quay lại cửa hàng phía đối diện nhà hàng ban nãy.
Trong này hầu hết là áo hoodie với mũ cói, cô lấy tạm ba cái hoodie với hai chân váy xếp ly màu be rồi ra thanh toán, thành công mang được ba chậu sen đá về nhà.
Một chậu để trong xe của cô, một chậu cô để trên lò sưởi trong phòng khách, bên cạnh cái đồng hồ vai bò.
Cây sen đá nhỏ thích thú reo thầm.
Đúng lúc này, đồng hồ tứ trụ ở góc phòng phát ra từng tiếng "đinh, đinh" trầm ấm, doạ cây sen đá giật thót một lát rồi lại hưởng thụ lắng nghe.
Người thợ sửa đồng hồ vội xin lỗi vì làm cô giật mình.
Quý Minh Lan cầm một chậu sen đá nhỏ quay về phòng, Tiểu Ý đang nằm sấp trên giường cô ăn bim bim với Kẹo Lạc.
Quý Minh Lan: "..."
Thấy cô đi vào, thằng bé còn vẫy tay gọi cô lên cùng.
Cô để chậu sen đá lên bàn sách trong phòng rồi trèo lên giường nằm.
Kẹo Lạc bò tới nằm cạnh cô, cái đuôi phe phẩy liên hồi.
Quý Minh Lan kéo con mèo lên áp mặt vào bụng nó, trong giây lát cảm giác như mọi phiền muộn đều bay xa.
Quý Minh Ý nhai bim bim rộp rộp nhìn mẹ nó đang phê mèo.
Quản gia bê thức ăn lên thấy cảnh này, nhịn không được nhắc nhở: "Cậu chủ nhỏ không nên ăn trên giường như thế, còn tiểu thư đừng hít Kẹo Lạc nữa, không phải lúc nào cô cũng có mèo ở cạnh đâu."
Tiểu Ý thấy cũng đúng, bèn lay cô dậy.
Quý Minh Lan khó khăn ngẩng đầu lên khỏi con mèo, đầu óc hơi trì trệ, phải mất một lúc mới đáp trả lại: "Vâng cháu biết rồi, bác cứ để lên bàn cho cháu."
Quản gia gật đầu, đặt khay lên bàn rồi lui ra ngoài.
Tiểu Ý xuống giường, cố dùng hai bàn tay nhỏ bé kéo cô dậy.
Quý Minh Lan đành chậm chạp ngồi lên, nhìn thằng bé bỏ cái bàn nhỏ ra cho cô, rồi bê khay thức ăn ra, bỗng thấy tự hào.
Chưa bao giờ cô thấy hối hận vì sinh thằng bé ra cả huhuhu.
Cô ăn bữa trưa, còn thằng bé ngồi trên ghế ăn phần bánh tráng miệng, con Kẹo Lạc ở cạnh cứ kêu meo meo.
Quý Minh Lan liếc nhìn con mèo, "Con chưa cho nó ăn à?", thằng bé lắc đầu nguẩy nguậy, "Con mới cho ăn lúc một giờ mà".
"Ồ, thế thì đã hai tiếng con không cho nó ăn rồi đó."
Tiểu Ý đang định phản bác lại thì thấy cũng đúng bèn để khay đựng đã hết lên bàn, lôi ra một túi thức ăn cho mèo trong ngăn bàn uống nước.
Tiếp đó thằng bé lấy ở đâu đó bát thức ăn cho mèo, đổ một ít vào. Kẹo Lạc ghé tới ăn ngấu nghiến.
Quý Minh Lan ghi lại hết cảnh vừa rồi, thích thú lưu vào trong album yêu thích.
Tức thì, hai thông báo tin nhắn hiện lên.
Quý Nhu Ngọc: "Em đã làm như chị bảo rồiiii <33"
Quý Trường Ca: "Em xong rồi."
Quý Minh Lan nhẹ nhõm thở phào một hơi, cuối cùng buông được tảng đá trong lòng xuống.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]