"Mẹ."
Quý Minh Lan khẽ gọi. Quý Nhu Ngọc rùng mình núp sau lưng cô, cũng lí nhí kêu một tiếng "mẹ".
Dương Lệ Vân hơi nhíu mày, hướng mắt sang Tô Thịnh Quân.
Quý Minh Lan liếc qua, tự giới thiệu: "Đây là Tô Thịnh Quân. Xe anh ấy bị chết máy nên con cho quá giang, không ngờ trời mưa to nên anh ấy sẽ nghỉ lại nhà chúng ta một đêm."
Tô Thịnh Quân hơi cúi người: "Đúng vậy, tôi xin phép làm phiền mọi người một đêm."
Dương Lệ Vân gõ bộ móng sơn tím lên tay vịn, liếc mắt nhìn cô: "Vậy thì phải đón tiếp chu đáo rồi. Hai đứa tự lo liệu đi, mẹ có việc cần ra ngoài."
Quý Minh Lan ngạc nhiên, hồi chiều mẹ đã ra ngoài, bây giờ lại đi tiếp, cô không nén nổi tò mò: "Muộn rồi mẹ đi đâu vậy?"
Dương Lệ Vân chỉnh lại khăn quàng cổ, bước xuống cầu thang: "Mẹ đã hứa với Tiểu Ý là tối sẽ tới ở với thằng bé. Mẹ đi trước đây, việc nhà tùy con."
Quý Minh Lan "ồ" một tiếng, tránh đường cho mẹ cô đi.
Quý Nhu Ngọc đứng bên giải thích: "Bà ấy là mẹ chúng tôi, còn Tiểu Ý là con trai chị tôi."
Tô Thịnh Quân như bất ngờ: "Cô có con rồi?"
Quý Minh Lan gật đầu, tay vô thức sờ chiếc nhẫn trên ngón áp út: "Ừ đúng vậy."
"Ồ."
Quý Nhu Ngọc búng tay cái "tách", quay qua cười với anh ta: "Đúng rồi, nếu anh chưa ăn tối thì ăn cùng bọn tôi đi. Nói anh biết, đầu bếp nhà tôi nấu ngon lắm nha."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-giai-quyet-cua-dai-tieu-thu/3446767/chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.