"Anh Uông Lẫm, xin hỏi anh có ý kiến gì về chuyện Ngô Tử Hiếu chơi gái không ạ? Trước đó anh với anh ta đã từng hợp tác không ít lần?" "Chúng tôi từng diễn chung với nhau hai lần, thời gian quay phim gấp gáp, chủ yếu chỉ nói về chuyện công việc với nhau. Nếu xét về mặt công việc, anh ta một diễn viên tận tâm, còn những phương diện khác, tôi không biết gì nhiều." "Lúc anh biết anh ta ngoại tình ở bên ngoài như thế, có ý kiến gì không? " "Chính là bởi vì không biết, cho nên tôi không muốn phát biểu bình luận gì thêm về chuyện này." Mấy phóng viên còn muốn hỏi câu khác, nhưng còn chưa mở miệng đã bị gương mặt lạnh băng của Uông Lẫm làm họ phải né đi, vì vậy quay qua chỗ đằng sau tấn công qua Hạ Vũ. "Thành thật mà nói tôi thấy rất kinh ngạc, còn hy vọng cảnh sát và tổ đạo diễn có thể xử lý cho tốt chuyện này." Hạ Vũ cũng rất gian, nói tới nói lui nhưng cuối cùng ý cũng chỉ quẩn quanh như thế, chỉ 1 chiêu 'thái cực quyền' này mà giải tán được hết đám phóng viên. Đạo diễn đã sớm chờ hết nổi rồi, đuổi được đám phóng viên xong lập tức thúc giục diễn viên nhanh chóng vào chỗ. Đây là cảnh diễn thứ hai đếm ngược lại của Hạ Vũ, trong cảnh này, bởi vì hắn bắt cóc vai nữ phụ mà bị Uông Lẫm đánh cho sống dở chết chở, lúc ngã trong vũng máu giãy giụa còn phải nói mấy câu thoại điển hình của một nhân vật phản diễn. Mà Uông Lẫm lại phụ trách vai anh hùng cứu mỹ nhân, sau khi đánh xong gỡ lại cho hắn một cái mạng chó, sau đó ôm giai nhân bỏ đi. Trước khi quay phim Hạ Vũ còn cười cười với Uông Lẫm, biểu cảm muốn nói lại thôi, nhưng thấy Uông Lẫm lại có vẻ cũng không muốn để ý đến hắn, nên thức thời không mở miệng. "Uông Lẫm phải xuống tay không lưu tình, đây chính là một trận đánh báo thù, biết không?" Hai người cũng đâu phải mới diễn với nhau lần đầu, thứ tự động tác đều đã luyện qua, trình tự khi qua hẳn không nên có vấn đề, nhưng Uông Lẫm rõ ràng phát hiện được Hạ Vũ có phần không vào được trạng thái. "Dừng một chút dừng một chút, chỗ này không được, Hạ Vũ động tác của cậu yếu quá" sau khi đạo diễn đã phải hô ngừng đến lần thứ ba, có phần mất kiên nhẫn, tự mình qua thị phạm động tác cho diễn viên: "Đây là một kẻ ác nhân vẫn còn trẻ tuổi bồng bột, lúc phát điên lên là có thể giết người, hiểu không? Trước hết đừng suy nghĩ tới chuyện hình tượng xinh đẹp, đừng ép tôi phải dùng thế thân, Ok?" "Xin lỗi đạo diễn, tôi điều chỉnh một chút." Hạ Vũ một tay chống thắt lưng một tay cầm quạt, xấu hổ cười nói. Uông Lẫm ném một cái liếc mắt, phát giác nửa người dưới đối phương có gì đó không đúng, bởi vì biểu hiện đi đứng của Hạ Vũ so với bình thường đã chậm lại đi không ít, cho nên động tác khó có thể mở rộng, có vẻ rất không phóng khoáng. Nguyên nhân thì có dùng đến đầu ngón chân anh cũng có thể nghĩ ra. "Đạo diễn, hay là... chúng ta nghỉ ngơi một chút trước đã! " "Hử...? Cậu cũng có vấn đề gì với tôi à?" biểu cảm đạo diễn luống cuống. "Chỉ là tôi muốn đi nhà vệ sinh, mắc không nhịn nổi." Uông Lẫm nhún nhún vai. "Nhanh đi nhanh đi!" Hạ Vũ ở một bên thở phào nhẹ nhõm, sau đó nhanh chóng yếu ớt hỏi: "Đạo diễn, tôi cũng muốn đi, được không?" "... Cho hai người các cậu thời gian 2 phút!" "Thật ngại quá. " Hạ Vũ cúi người chào nữ phụ đứng kế bên, sau đó đuổi theo sát bước chân của Uông Lẫm. Hên là lần này quay trong phim trường, có thể tìm tới một WC bình thường. Uông Lẫm trở ra để rửa sạch tay, sau đó quay đầu nhìn Hạ Vũ với vẻ mặt lúng túng. "Tiểu Lẫm, em không đi à?" "Chả phải anh muốn đi sao." "Anh nhường em đi trước đó." "Tôi không muốn đi." Hạ Vũ ngỡ ngàng: "Chả phải em đang mắc à." "Ta chỉ muốn anh nghỉ ngơi một chút," ánh mắt Uông Lẫm quét qua đối phương từ đầu đến chân: "Anh thì sao, diễn cảnh đánh nhau trong tình trạng này, xác định là sẽ không sao đó chứ?" Hạ Vũ tỏ vẻ sửng sốt, cười nói: "Có lẽ do thấy hơi mệt thôi, nghỉ ngơi chút là được." Uông Lẫm thấy hắn không có ý muốn nói thật lòng, nên tiện thể nói: "Vậy anh cũng đừng liên lụy toàn bộ tiến độ của đoàn phim. " "Đương nhiên sẽ không, đạo diễn Uông, xin 'anh' cứ yên tâm." Hạ Vũ lập tức trả lời bằng câu nói đùa. "Khỉ gió, ai là đạo diễn Uông chứ?" "Chả phải em muốn làm đạo diễn sao? Kế thừa sự nghiệp của ông nội cũng không tệ mà." "Ai nói với anh tôi muốn làm đạo diễn hả." "Năm ngoái chính em đã nói như vậy trong một bài phỏng vấn mà." "Chỉ dựa theo chủ đề và bầu không khí để nói cho hợp lẽ mà thôi," Uông Lẫm nhớ tới tình cảnh khi phỏng vấn t đã cảm thấy buồn cười, "Ngay cả một diễn viên còn chưa làm xong, tôi đào ở đâu ra dã tâm muốn làm đạo diễn chứ?" "Anh cho rằng Tiểu Lẫm diễn tốt mà, rất nhiều đánh giá trong nghề cũng cho là như vậy." Một khi nói đến chủ đề này, giọng Hạ Vũ trở nên nghiêm túc, "Em cũng đừng đánh giá thấp bản thân như thế." "Rồi rồi, anh im đi, chỉ đùa một chút mà sao nói nhiều câu vậy chứ?" Uông Lẫm biết hắn lại muốn bắt đầu muốn lên cơn giảng giải nên lập tức ngăn lại, "Đi ra ngoài đi." Sau khi hai người quay lại phim trường, kinh ngạc phát hiện có thêm một đám phóng viên khác đến theo dõi. "Chuyện chơi gái của tên kia phỏng vấn đến thế mà chưa đủ à?" Uông Lẫm kéo Khương Lỗi qua để hỏi. "Dạo này giới giải trí đều không có tin mới gì, giờ nổ ra tin này thì họ ra sức bới móc đó mà" Khương Lỗi cầm túi sưởi tay ấm áp, lười biếng trả lời, "Cậu nhìn đi, đạo diễn đều đã bị bọn họ làm phiền chết đi được, nhưng lại không dám tùy tiện chọc giận cánh báo chí." Đám phóng viên kia thấy Uông Lẫm và Hạ Vũ quay về từ nhà vệ sinh, lập tức giống như con sói đang săn mồi mà vọt tới, vì vậy hai người lại dùng cách khi nãy để ứng phó thêm lần nữa. "Quan hệ giữa hai người các anh hình như dạo này tốt lắm nhỉ?" hỏi xong hậu quả việc chơi gái, lại có phóng viên hỏi tới việc này. "Đúng vậy đó, lần trước còn uống rượu với nhau mà, có phải dạo này muốn bước sang năm mới rồi nên hai anh em mới hay gặp gỡ " Uông Lẫm và Hạ Vũ hai mặt nhìn nhau, sau đó đồng thời nở nụ cười. "Vốn chính là người một nhà, cũng đi đâu xa lạ được nữa chứ!?" "Đúng vậy, trước đây chúng tôi cũng từng ăn chung cơm với nhau, còn từng gói sủi cảo chung các kiểu nữa." Hạ Vũ vừa nghe Uông Lẫm đang ngầm thừa nhận anh thân với mình nên thấy rất vui, "Có điều Tiểu Lẫm cũng không thích uống rượu, cho nên đêm tiệc tất niên đó chỉ có tôi uống nhiều thôi." "Hai bức ảnh mà anh Uông Lẫm post lên là chụp trong tình huống thế nào ạ?" có phóng viên cười hỏi, "Hình tư thế Hạ Vũ lúc đó nhìn thật mắc cười." Câu hỏi này làm cho Hạ Vũ lộ ra biểu cảm chờ mong, ánh mắt nhìn Uông Lẫm cũng khác đi. "Không có tình huống gì đặc biệt, chỉ là do anh ấy uống say, té trên mặt đất, tôi thấy tư thế mắc cười nên chỉ muốn post lên share cho mọi người cùng cười thôi." "Có điều hình như bình thường cậu cũng đâu post những bài kiểu này trên weibo." "Ngày đó là trước đêm giao thừa, cộng thêm việc tâm trạng tốt, nên muốn đăng lên." "Sao tâm trạng lại tốt ạ?" các phóng viên ở dưới thêm hứng thú. Uông Lẫm thấy bọn họ mắc câu, khóe miệng khẽ cong: "Bởi vì bữa cơm đạo diễn ăn rất ngon." thành công đem đề tài chuyển tới bộ phim truyền hình mà mình đang quay, "Nói thật từ lúc bắt đầu quay đến giờ ai cũng bề bộn nhiều việc, mỗi sáng sớm tôi cũng phải tập luyện, cái diễn viên khác cũng thường phải quay suốt đêm, bữa tất niên đêm đó có thể nói là lần đầu tiên mọi người có một ngày nghỉ hoàn chỉnh... " Kế tiếp anh nói một tràng dài khen đạo diễn và đoàn phim, sau khi nghe xong các phóng viên cũng biết đã mắc câu, nhưng thời gian phỏng vấn là có giới hạn, dưới sự thúc giục của đạo diễn, chỉ đành phải đi quấy rầy diễn viên khác. Lại tiếp tục quay nữa Cứ như là mới bị kích thích vì bài phỏng vấn vừa rồi, lúc này Hạ Vũ dốc hết sức, động tác so với mới vừa rồi đã tang sức thêm rất nhiều, từng chiêu đều mang khí thế như thật sự muốn giết Uông Lẫm -- ngoại trừ biểu cảm nhìn có vẻ cắng răn nghiến lợi quá, còn những thứ khác đều rất hoàn hảo. "Tốt... Lúc này Uông Lẫm đánh trả lại! Đẹp lắm!" Hạ Vũ ngã ra trên mặt đất, túi máu trong áo bị bể, trước ngực đỏ tươi một mảng, khuôn mặt trắng hếu và biểu cảm nhịn đau rất hợp với tình huống này. Chỉ có Uông Lẫm mới biết hắn đang đau đớn thật, bởi vì hôm qua anh thật sự đúng là dùng sức quá mức lúc làm mấy lần cuối cùng. "Làm sao có thể chứ... Khụ khụ... " Hạ Vũ nói đến phân nửa đã bị đau tới mặt mày nhăn nhó, còn bị sặc, nhưng trong mắt đạo diễn lại thành ra đang diễn rất vào vai. "Ngươi đã trúng độc xà của ta" Uông Lẫm đi tới bên cạnh hắn lạnh lùng nói, "Cuốn bản đồ đang nằm trong tay ngươi, muốn sống muốn chết là tự ngươi quyết." Hạ Vũ sợ run một cái, ngẩng đầu nhìn anh, "Nằm mơ... " Thần sắc của Uông Lẫm lạnh lùng nghiêm nghị, "Ta cho ngươi thời gian suy nghĩ kỹ." sau đó cột dây lên người diễn viên nữ rồi rời đi. Đoạn phim này kết thúc bằng hình ảnh mỹ nam ôm mỹ nữ rời đi, đạo diễn vỗ tay bôm bốp, tỏ vẻ thoả mãn. "Hai người Uông Lẫm theo đoàn phim ra ngoài quay ngoại cảnh tiếp, Hạ Vũ cậu nghỉ ngơi một chút, chuẩn bị vai diễn cho buổi tối, chúng ta phải đẩy nhanh tiến độ lên thôi." Sau khi Uông Lẫm đặt vai nữ phụ xuống, lập tức quay đầu lại nhìn Hạ Vũ, chỉ thấy đối phương đang ngồi chồm hổm dưới đất có vẻ như muốn đứng mà đứng dậy không nổi, mãi đến khi người đại diện đến đỡ mới có thể đứng dậy được. Anh muốn tiến lên hỏi xem chuyện là thế nào, nhưng đạo diễn đã giục tiếp, bắt buộc phải đi theo đoàn phim. Cảnh quay với vai nữ phụ này phải quay đến buổi tối, lúc Uông Lẫm trở lại khách sạn đã cảm giác đầu óc mê man đau nhức. Sau mấy tiếng còn phải quay thêm một cảnh ban đêm, cũng không kịp đổi đồ hóa trang, đã quyết định tạm thời ngủ một giấc ở trên ghế sa lon chỗ sảnh lớn. Nhưng anh mới ngủ được một lúc đã bị Khương Lỗi nhẹ nhàng đánh thức. "Tiểu tổ tông, dậy đi quay tiếp nào." Uông Lẫm vuốt mắt liếc nhìn thời gian, "Làm sao sớm vậy? " "Hạ Vũ xảy ra chút vấn đề, đạo diễn quyết định quay phần của cậu trước." Uông Lẫm ngừng một lát, cơn buồn ngủ bay đi đâu mất, "Tại sao vậy? " "Hình như là lúc nãy quay làm thắt lưng bị thương, phải nghỉ ngơi mấy ngày, mấy phân đoạn có cậu ấy phải đẩy ra phía sau... Mau mau, nhanh lên, chúng ta phải đi." Trời đông lạnh giá lúc nửa đêm làm cho người người phải run rẩy, chỉ cần thở ra một cái là giây sau như đã đóng thành băng. "Hôm nay chắc phải lạnh dưới âm độ! Thì ra phía nam cũng có thể lạnh tới cỡ này." Tiểu Ngải bị đông cứng, nước mũi chảy ròng ròng không thể ngăn lại được. "Cậu bớt than đi được không?" Khương Lỗi giáo huấn. "Lẽ nào Lẫm thiếu không cảm thấy lạnh sao... Đúng hay không Lẫm thiếu? " Tiểu Ngải muốn kiếm được đồng minh. Nhưng mà mặt Uông Lẫm căng thẳng không nói tiếng nào, biểu cảm còn băng giá hơn nhiệt độ ngoài trời. "Hôm nay ông tổ của tôi giỏi quá đi, không than phiền gì cả, đáng giá biểu dương," Khương Lỗi cười nói, "Sau này quay cứ thế phát huy." Uông Lẫm vẫn không nói gì, lúc này Khương Lỗi cũng phát giác tâm trạng anh thật sự có vấn đề, nên cũng im ru không nói đùa nữa. Ban đêm quay phim đúng là hành hạ người ta, mùa đông lạnh như thế ai mà chịu cho thấy, cộng thêm đạo diễn với gương mặt không quá cao hứng của đạo diễn, nhìn còn nản hơn. "Tôi biết tất cả mọi người không được ngủ bao nhiên tiếng, nhưng không có cách nào, thời gian của chúng ta không còn nhiều lắm, sau một tuần lễ nữa chính là tết âm lịch, vào đêm ba mươi tết ít nhất phải nghỉ xả hơi chứ!" đạo diễn nói xong còn đi tới bên cạnh Uông Lẫm, nửa đùa nửa thật nửa là muốn trút giận mà vỗ vai anh một cái: "Muốn trách thì trách Hạ Vũ đấy nhé." Uông Lẫm không nói chuyện, ngay cả một tiếng "Ừm... " theo thói quen cũng không có. Từ đầu tới đuôi, ngoại trừ những lúc đọc lời thoại ra, anh cũng không hé miệng thêm câu nào nữa. Tất cả mọi người đều cho rằng Uông Lẫm đang mệt mỏi, cũng dễ hiểu thôi ấy mà. Chỉ có Khương Lỗi vuốt vuốt cằm như đã nghĩ ra được điều gì đó.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]