Chương trước
Chương sau
Trong Đông Noãn các, lặng ngắt như tờ.
Đôi mắt của Tân Thiểu Mẫn không dám nhìn loạn, chỉ có thể dùng ánh sáng trộm dò xét hai nam nhân ở đây.
Tuy rằng bộ dạng của hai nam nhân này giống nhau như đúc, nhưng tính tình lại hoàn toàn khác nhau, lại có lẽ bởi vì tính tình khác nhau, cho nên khí chất ở bên ngoài cũng không giống, vậy mới có thể làm cho nàng vừa liếc mắt liền nhận ra nam nhân ở trong ao không phải là đại ca, nhưng nếu cẩn thận xem xét, trên mặt nam nhân này không có vết bỏng, muốn nhận ra hai người này cũng không phải là chuyện khó.
Điều này chứng minh khi nàng nửa tỉnh nửa mê, những gì chuyện nàng nghe được đều không phải ảo giác, ngay cả hai vị đại ca cũng đều chân thật.
Nhưng mà... Hai người nam nhân giống nhau như thế, một người bỏng mặt, một người bỏng thân thể, khiến nàng đột nhiên nhớ đến lời Hà Bích nói hôm qua, Thành Hâm sở dĩ có thể ở trong Ngọc Tuyển cung, là vì trận hỏa hoạn năm đó hắn xả thân cứu Hoàng thượng, sau đó ở trong Ngọc Tuyển cung dưỡng thương nhiều năm, thỉnh thoảng mới đi ra bên ngoài...
Chẳng lẽ, nam nhân này mới chính là Thành Hâm chân chính?
Nàng đang chờ người giải thích, nhưng hai nam nhân giằng co, trong không khí tràn ngập mùi thuốc súng hết sức căng thẳng, khiến nàng không dám hành động thiếu suy nghĩ, chỉ có thể ngoan ngoãn nằm ở trên giường.
“Hoàng thượng, ngươi nói có nên giết người diệt khẩu không?”
Tân Thiểu Mẫn nghe vậy, lập tức nhìn qua chỗ khác, chỉ thấy nam nhân đứng đối diện giống hệt như Hạ Hầu Hoan cười cực kỳ tà mị.
“Lui ra.” Hạ Hầu Hoan không kiên nhẫn nói.
“Hoàng thượng, nhưng nàng đã nhìn thấy rõ ta, chẳng lẽ không nên cho ta một lời giải thích sao?” Nói xong liền liếc mắt nhìn Tân Thiểu Mẫn.
“Hoàng thượng, ta không có, ta chỉ nhìn thấy lưng!” Chỗ nào gọi là nhìn rõ.
“Thành Hâm, trẫm nói lui ra.” Hạ Hầu Hoan hơi cáu.
Tân Thiểu Mẫn nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng, liền đoán rằng nam nhân này mới chính là Thành Hâm thật.
“Chúng ta đều đã đến nơi này, không để ta bắt mạch cho nàng sao? Tuy rằng độc đã được giải, nhưng nếu còn dư, dư độc vẫn có khả năng xâm nhập lục phủ ngũ tạng, đến lúc đó nếu có gì sai xót, đừng tính lên đầu ta.”
Thành Hâm một mặt không hề gì nói, khiến Tân Thiểu Mẫn nhìn ra được hắn hoàn toàn ăn hết Hạ Hầu Hoan. Rốt cuộc hai người này có quan hệ gì, vì sao hắn lại có thể vỗ lễ với Hoàng thượng như vậy?
Hạ Hầu Hoan nghe vậy, cho dù không muốn cũng chỉ có thể vẫy vẫy tay.
Thành Hâm đi đến bên giường, đưa tay bắt mạch cho nàng, con ngươi đen thằng nhìn chằm chằm nàng.
Tân Thiểu Mẫn cũng nhìn hắn, hình dáng khuôn mặt thật sự rất giống, muốn nói hai người là sonh sinh, nàng cũng không dị nghị.
“Thì ra là ngươi cứu ta, cảm ơn ngươi.” Nàng nói trong lòng. Thạch tín là kịch động, nàng không biết bản thân đã ăn vào bao nhiêu, nhưng nàng nôn ra cả máu, có thể thấy dạ dày nàng đã xuất huyết, nếu ở hiện đại, sẽ phải đến bệnh viện rửa ruột, nhưng ở thời đại này, hắn có thể xử lý tốt như vậy, nàng cảm thấy bản thân mình có vận khí thật tốt.
“Không cần đa lễ, ngay cả cháo ngươi ăn cũng đều là ta nấu.” Thành Hâm nhướng mày đánh giá nàng. Hắn cố ý dẫn nàng đi đến ôn trì này, chính là để nàng phát hiện bí mật của Ngọc Tuyển cung, bức bách Hạ Hầu Hoan nhìn thẳng vào chuyện này.
Khi nàng nhìn thấy hắn, nàng giống như cũng nhận ra hắn không phải là Hạ Hầu Hoan, thậm chí còn có chút đề phòng hắn, một bộ chỉ cần hắn dám có động tác, nàng sẽ lập tức ra tay, cảm giác như vì muốn bảo vệ Hạ Hầu Hoan, điều này làm hắn phải suy ngẫm.
“Thật sự? Thật ra ngươi là đại phu hay là đầu bếp?” Ngươi này thật là giỏi! Không khỏi làm nàng sùng bái hắn thêm vài phần.
Thành Hâm cong môi: “Ngươi nhầm, ta chỉ là thái giám, chỉ biết một ít da lông thôi.”
“Một chút da lông có thể cứu người, da lông này cũng quá giỏi rồi.” Nói chuyện với nhau vài câu, Tân Thiểu Mẫn thật chủ quan cho rằng hắn không phải là người xấu, huống hồ có thể được Hạ Hầu Hoan cho phép đợi ở trong Ngọc Tuyển cung, phải là người có năng lực thế nào?
Thành Hâm xem xét nàng một lúc, hắn còn chưa mở miệng, bên tai đã truyền đến giọng nói không kiên nhẫn của Hạ Hầu Hoan: “Rốt cuộc là có tốt không, ngươi còn muốn bao lâu?”
Thành Hâm nhún vai, buông lỏng tay Tân Thiểu Mẫn: “Trung khí(1) tràn đầy, hai mắt sáng, mạnh tượng ổn định, hẳn là không còn gì đáng ngại, nhưng mà vẫn cần chú ý đồ ăn hàng ngày.”
1.Trung khí: dạ dày.
“Lui xuống.”
“Tuân chỉ.” Thành Hâm nghe lời, liếc mắt nhìn Tân Thiểu Mẫn một cái, sau đó liền đi thẳng.
Thành Hâm vừa đi, trong phút chốc Đông Noãn các an tĩnh trở lại, Hạ Hầu Hoan đứng thật lâu, mới chậm rãi ngồi xuống bên giường, hạ mí mắt suy nghĩ xem nên giải thích với nàng như thế nào.
“Hoàng thượng.”
“Hả?” Hắc liếc mắt nhìn nàng một lại, chống lại ánh mắt trong veo như nước mùa thu của nàng.
“Chuyện hạ độc lần này, ngươi có điều tra không?”
“Chuyện này ngươi không cần lo lắng, ta sẽ xử lý.” Suy nghĩ thay đổi, cuối cùng hắn cũng mở miệng hỏi: “Ngươi hỏi ta về chuyện Thành Hâm?” Hắn cho rằng nàng sẽ hỏi, không nghĩ tới nàng lại nói chuyện khác.
Tân Thiểu Mẫn trầm ngâm nói: “Hắn là huynh đệ của ngươi?”
Hạ Hầu Hoan sốc, nhếch môi khẽ cười một tiếng: “Ngươi cũng cảm thấy hắn và ta giống như tay chân.”
“Vừa nhìn qua thì thấy rất giống, nhưng khí chất không giống, cho nên liếc mắt một cái là có thể đoán được.”
“'Vậy ngày ấy vì sao ngươi ở trong hồ lại không nhận ra hắn không phải là ta?”
Tân Thiểu Mẫn sửng sốt, nhớ tới ngày ấy, hai người bọn hắn cùng xuất hiện: “Ta chưa gặp qua hắn, nghe giọng nói nên ta cho là ngươi, sau đó lại cảm thấy sao tay ngươi lại biến thành thô ráp rồi... Cho nên là Thành Hâm cố ý muốn xuất hiện trước mặt ta, để ta phát hiện ra hắn?” Hai lần đều là Thành Hâm chủ động hiện thân, nàng không hiểu nổi vì sao hắn lại phải làm như vậy, hơn nữa Thành Hâm còn có chút địch ý với nàng, điểm này càng khiến nàng khó hiểu.
“Ta cảnh cáo hắn, nhưng hắn cứ không nghe.” Hạ Hầu Hoan buồn bực, hiện tại hắn cũng hiểu được vì sao mình lại luôn không đồng ý để nàng biết được bí mật này. Hắn tin tưởng nàng, tính để nàng biết Thành Hâm tồn tại cũng không sao cả, nhưng hắn để ý, hai người bọn họ giống nhau như thế, nhưng mặt Thành Hâm không tỳ vết, hắn (Thành Hâm) còn có bản lĩnh làm cho Tân Thiểu Mẫn vui vẻ, mà hắn... Cái gì cũng không có. Nghĩ đến đây không khỏi cười khẽ một tiếng, không thể không thừa nhận, bản thân mình ghen tỵ mới chính là nguyên nhân chính trong đó.
“Nghe qua thấy ngươi rất dung túng hắn.” Nếu không thì ngày phải ngày đó ở Như Hoa điện chính tai nghe thấy hắn nói chuyện với chư vị đại thần rất có uy nghi của Hoàng thượng, thì nàng gần như cho rằng hắn bị giày vò đến không còn là chí tôn của một quốc gia nữa.
“Hắn đã cứu ta, ta có thể không dung túng sao?”
“À...” Ân cứu mạng kia, vậy thì đại biểu cho bản tính vô cùng tốt của đại ca, phàm là người có ân với hắn, hắn sẽ để ở trong lòng. “Nhưng trước khi Thành Hâm xuất hiện ở trong cung, chẳng lẽ những người khác đều chưa nhìn thấy hắn, không có người biết các ngươi giống nhau?” Có một số việc thuận tiện nghe qua, thì không cảm thấy đáng ngờ gì, nhưng nếu như suy nghĩ cẩn thận, sẽ cảm thấy không thích hợp.
“Chuyện này nói ra rất dài dòng, ngươi muốn nghe sao?”
“Coi như chuyện xưa bên giường.” Dù sao bây giờ nàng cũng rảnh rỗi, trước làm rõ ràng mới là chuyện quan trọng.
Hạ Hầu Hoan mệt mỏi tựa vào thành giường, nắm tay nàng, suy nghĩ chậm rãi hóa thành ngôn ngữ lưu loát phát ra từ trong miệng hắn.
“Hồi nhỏ, ta phát hiện trong Ngọc Tuyền cung có một cái hồ sau núi giả, thầm nghĩ đến nhìn một chút, đi qua mấy lần mới phát hiện nơi này không chỉ thông đến cung điện khác, mà còn thông với ngoài cung, sau một lần xuất cung, ta liền gặp Thành Hâm.”
“Bởi vì rất giống nhau, mà tính tình Thành Hâm lại cực kỳ vui vẻ, cho nên mỗi lần ta trốn ra khỏi cung đều đến tìm hắn, sau này là ta lôi kéo hắn âm thầm tiến cung, bởi vì ta muốn cho hắn gặp phụ hoàng và mẫu phi một lần, nhưng lúc ta kéo Thành Hâm đến Ngọc Tuyền cùng thì phát hiện cháy...”
Cảm giác tay hắn run lên, nàng liền gắt gao nắm chặt, nghĩ muốn trấn an hắn. Hỏa hoạn thật đáng sợ, nàng chưa từng ở trong đám cháy, nhưng nàng đã từng vài lần đến hiện trường hỏa hoạn để tìm chứng cứ, thấy qua thân thể của người chết cháy.
Hành động của nàng làm cho Hạ Hầu Hoan khẽ cười: “Thành Hâm vì cứu ta, trên người hắn bắt lửa, mà lửa cũng thiêu mặt ta, may là mẫu phi nghe thấy tiếng động nên đi tới, đã cứu hai chúng ta... Nhưng mấy ngày sau, mẫu phi chết một cách vô cớ, lại qua thêm vài ngày nữa, phụ hoàng cũng đi theo, quyền hành trong triều đều bị Hạ Hầu Quyết nắm ở trong tay, ta bị giam lỏng ở trong Ngọc Tuyển cung, không cách nào đưa Thành Hâm xuất cung được, không thể chưa trị tốt cho hắn, ta...”
Hắn luôn là thiên chi kiêu tử, tuy phụ hoàng có một hậu bốn phi, lại độc sủng mẫu phi, cũng chỉ có mình hắn là con nối dõi, cho nên hắn nhận hết vinh sủng, nhưng ngay tại một năm kia, sau một biến cố, hắn chỉ còn lại hai bàn tay trắng, hắn cũng từng nghĩ tới cái chết, nhưng nếu hắn chết, nhưng người nên cạnh hắn phải làm sao bây giờ?
Thái phó đã chết, cung nữ chăm sóc hắn nhiều năm cũng bị giết, nếu thật sự hắn không ăn gì, người bên cạnh hắn sẽ đều bị giết, cho nên hắn ăn! Biết rõ là có độc, hắn vẫn phải há mồm ăn...
Thân thể đột nhiên chấn động mạnh, hắn hoàn hồn chỉ thấy nàng đang ôm mình, mặt nàng đặt trên vai hắn, chỉ chốc lát liền cảm thấy ẩm ướt. Nàng vì hắn mà khóc sao? Vì hắn sao?
“Thiểu Mẫn?” Hẵn vỗ nhẹ lưng nàng, giọng khàn khàn gọi.
“Nếu ta gặp ngươi sớm một chút thì tốt rồi.” Sớm một chút, sớm hơn một chút... Có lẽ nàng cái gì cũng không giúp được, nhưng ít nhất nàng có thể cùng hắn, cho dù là độc, nàng cũng nguyện ý nếm vì hắn.
Hạ Hầu Hoan không khỏi nở nụ cười, con ngươi đen sáng như đuốc: “Chỉ cần có thể gặp nhau, lúc nào cũng không ngại trễ.”
“Đại ca...” Nàng không bỏ được, trong lòng rất đau. Xưa này Hoàng đế đều là chí tôn cua một quốc gia, có được quyền lực tối cao, nhưng mà hắn lại là một Hoàng đế bị giam, không hề có quyền thế ức hiếp người, thế gian này còn có thiên lý sao?”
Nàng càng khóc, ý cười trên mặt hắn càng đậm, nước mắt của nàng rơi sẽ chữa khỏi nhiều bệnh, càng thương hắn nhiều hơn, hắn muốn nàng thương hắn, đau lòng hắn, trong lòng đều chỉ có hắn, đến cuối cùng không thể chứa thêm bất kỳ người nào khác, hắn không cho phép nàng giao trái tim mình cho người khác.
Tân Thiểu Mẫn còn đang khóc thút thít, đột nhiên cảm thấy bị ôm chặt, lập tức ngã xuống giường, nàng nhìn thẳng hắn, có lẽ nước mắt làm mờ tầm mắt của nàng nên nàng không nhìn rõ hắn lắm.
Hắn chậm rãi cúi người, hôn lên lông mi dài dính nước mắt, lên gò má của nàng, nếm đến miệng mặn chát cũng không tha.
“...Đại ca?” Nàng ấp úng gọi. Hắn hôn nàng?! Có phải đại ca gì đó không đúng không? Trong lúc nàng ngu ngơ chưa hiểu rõ, hắn đã hôn lên môi của nàng, nàng mở to hai mắt, chống lại ánh mắt thâm sâu của hắn, không thể tin được hắn lại hôn nàng, thậm chí lưỡi của hắn còn chui vào trong miệng nàng - -
“Đại ca!” Nàng vội đẩy hắn ra, vừa thẹn lại vừa hoảng, nghĩ muốn đứng dậy nhưng lại bị hắn áp chế ở trên giường.
“Ngươi ghét?” Hắn khàn giọng nói.
“Không... Ta...” Đầu nàng trống rỗng, vắt hết óc mới thốt ra lời nói: “Ta là thái giám, đại ca!”
“Ngươi có phải là thái giám hay không sao ta lại không biết? Mười ngày nay ta luôn canh giữ ở bên cạnh ngươi, thay quần áo cho ngươi cũng không phải là giả, ta không biết ngươi là nam hay nữ sao? Chẳng lẽ lời này của ngươi là muốn cự tuyệt ta?” Hạ Hầu Hoan hơi cáu.
Tân Thiểu Mẫn trừng mắt nhìn hắn, sau đó mặt đỏ lên: “Sao ngươi có thể...” Nàng nắm chặt vạt áo, nằm mơ cũng không nghĩ tới bản thân mình đã bị xem sạch bách, tuy rằng thân thể này không phải là của nàng, nhưng nàng là người đang sử dụng, hắn chưa được phép đã...
“Ngươi ra rất nhiều mồ hôi, thâm mình dinh dính chắc chắn sẽ không thoải mái, ra mới thay giúp ngươi.” Thấy nàng vừa thẹn vừa cáu, hắn giữ chặt tay nàng, sợ nàng tức giận lờ hắn đi, buột miệng ra lệnh: “Không cho chán ghét trẫm!”
“Ta không có chán ghét, ta... Không phải là xấu hổ sao?” Hơn nữa hắn không cảm thấy xấu hồ sao? Nữ tử giả trang thái giám, nghĩ thế nào cũng đều không thích hợp.
“Cho nên không chán ghét?” Hắn nghe vậy trong lòng cực kỳ vui sướng.
“Nhưng ngươi không thể không được ta cho phép...” Nói chưa xong, hắn đã cúi đầu phong kín lời lẽ dây dưa của nàng, hôn lúc nông lúc sâu khiến nàng không chống đỡ được, càng hôn tay hắn càng đi xuống phía dước quần áo của nàng, vỗ về da thịt bên hông, khiến nàng nổi từng trận da gà.
“Không thể!” Nàng vội vàng bắt lấy cái tay không an thận của hắn.
“Vì sao?”
“Ta chưa tắm.”
Hạ Hầu Hoan nhìn nàng một lúc lâu, sau đó đột nhiên cười ra tiếng: “Ta không để ý.”
“Ta để ý!” Làm ơn, mười ngày nay không tắm, khó trách nàng lại ngửi thấy mùi chua, thân là một nữ hài tử lại phát ra loại hương này, nàng tự cảm thấy không còn mặt mũi nào gặp người khác, còn muốn cùng nàng... Một câu nói, làm không được!
Hạ Hầu Hoan ôm nàng, nằm xuống bên cạnh nàng: “Vậy chờ ngươi tắm xong, là có thể hả?”
Tân Thiểu Mẫn sửng sốt, giật mình suy nghĩ lại lời nói của mình, rất giống như là đang ám chỉ hắn, chờ nàng tắm rửa thơm ngào ngạt liền hoan nghênh hắn đến thăm... Nhưng ngẫm lại có gì không được? Tuy hắn là Hoàng thượng, tuy hắn có hậu cung, nhưng bên trong cung đình hiểm ác, không ai có thể xác định được tương lai, có thể nắm chắc thời điểm mới là quan trọng nhất.
“Việc ấy ta sẽ nói sau, nhưng mà ngươi... có phải nên buông ta ra trước hay không?” Mồ hôi trên người nàng đã biến chất, ngửi nhiều sẽ muốn nôn, có chút phiền toái.
“Không, trẫm mệt mỏi, ngươi bồi trẫm ngủ một chút.” Hắn ôm chặt nàng, mặt chôn ở cổ nàng.
Tân Thiểu Mẫn trừng mắt to, không dám hành động thiếu suy nghĩ.
Ông trời ơi, đối mặt với nữ tử thích sạch sẽ như nàng mà nói, đây là một đêm thật sự rất khó ngủ.
Hu hu... ai tới giúp nàng làm vị chua này biến mất đi...
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.