Buối tối hôm đó, vốn dĩ là sẽ chia nhau ra canh gác nhưng Hồ Tĩnh lại muốn cùng mọi người kể chuyện ma.
Không cần nói cũng biết sắc mặt của rất nhiều nữ sinh đã trắng bệch sợ hãi, trong đó có Lưu Thiên Mộc. Cô ấy ngồi ngay ở giữa Trịnh Tương Hảo và Châu Thiếu Tường, khi nghe Hồ Tĩnh nói sẽ kể chuyện ma thì Trịnh Tương Hảo cũng nhìn sang bạn mình, nhỏ giọng nói:
Cậu ổn không Mộc Mộc?Tớ... Tớ không... Không... Không ổn lắm...Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết nắm tay bạn mình thôi chứ làm sao nữa đây? Lưu Thiên Mộc bình thường không sợ trời không sợ đất, nhưng mà những sinh vật kì lạ như ma, quỷ thì cô ấy rất sợ. Hơn nữa bây giờ họ đang ở trên núi, xung quanh chỉ toàn là cây với cỏ, dường như là một nơi vô cùng lý tưởng để nghe chuyện ma.
Cơ mà... Khi Trịnh Tương Hảo nhìn sang Niên Cầm Bách lại thấy anh thở dài, cô nhỏ giọng nói:
- Anh sao vậy?
Niên Cầm Bách nhìn Tiểu Ngọt Ngào nhà mình rồi mỉm cười, sau đó nói:
- Năm trước đàn anh đó có kể chuyện ma rồi, nhưng nó nhạt nhẽo lắm, tuy rằng có hiệu ứng âm thanh nhưng vẫn nhạt.
Là anh không sợ thôi.Vậy em có sợ không? Nếu sợ thì đến đây, anh sẽ ôm ôm em.Trịnh Tương Hảo nghe thấy liền phồng má bĩu môi, còn vô cùng hung hăng quay sang chỗ khác, ý là đang giận dỗi anh vì anh dám khinh thường cô. Nhưng Niên Cầm Bách lại là kẻ không biết liêm sỉ nên anh đã trực tiếp
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-dau-gau-cung-chieu-tieu-ngot-ngao/3600498/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.