Buổi chiều đó Niên Cầm Bách cũng được Trịnh Hoài giữ lại để dùng cơm, hiển nhiên thì theo như thông lệ trước đó, anh sẽ đứng ra để giúp đỡ Trịnh Hoài làm nhân viên chạy bàn.
Phải nói rằng quán ăn của nhà họ Trịnh tuy không lớn như nhà hàng năm sao, cũng không sang trọng như các nhà hàng khác, nhưng món ăn đều thuộc hàng đỉnh của đỉnh. Dường như chỉ cần ăn qua một lần là sẽ lưu luyến mãi và muốn đến ăn thêm vài lần, cũng vì lý do đó cho nên khách khứa ở quán ăn bình dân này lúc nào cũng đông đúc.
Lại còn cộng thêm việc hôm nay có một phụ bếp xinh đẹp là Trịnh Tương Hảo, thêm một nhân viên chạy bàn điển trai là Niên Cầm Bách, nên lượng khách dường như là còn đông hơn bình thường rất nhiều lần.
Lúc Trịnh Tương Hảo nhìn thấy anh tháo vát chạy đôn chạy đáo để tiếp khách thì cũng chỉ biết cười, có lẽ công việc hơi cực nhọc một chút nhưng nhìn dáng vẻ của anh rất vui. Thậm chí là khi Châu Thiếu Tường và Lý Thanh Phong đến tìm anh thì còn bị anh kéo vào cùng nhau làm bồi bàn.
Trịnh Hoài nhìn anh, sau đó lại nhỏ giọng nói với con gái:
Cầm Bách được đó, rất có tố chất lãnh đạo. Con nghĩ sao cục cưng?Sao... Sao cha lại hỏi con chứ?Đừng giấu nữa, hai đứa đang hẹn hò đúng không? Hừm... Tuy là cha không cấm con hẹn hò, nhưng mà cha sẽ không gả con gái sớm đâu, bảo nó chờ thêm vài năm nữa
- Đừng giấu nữa, hai đứa đang hẹn hò đúng không? Hừm... Tuy là cha không cấm con hẹn hò, nhưng mà cha sẽ không gả con gái sớm đâu, bảo nó chờ thêm vài năm nữa đi!
Trịnh Tương Hảo cũng chỉ biết cười, thật ra thì cô biết rằng cha rất thương mình nên chuyện gả sớm là không thể.
Tuy nhiên, chỉ cần ai đó đủ khả năng bảo vệ cô thì ông ấy sẽ đồng ý thôi. Còn ai đó... Ai đó ở đây chính là "ai đó" mà ai cũng biết.
Đợi khi đã tiếp xong hết lượt khách mới thì Châu Thiếu Tường và Lý Thanh Phong liền trực tiếp nằm dài lên bàn mà thở, riêng Niên Cầm Bách vẫn còn rất sung sức mà chạy vào bếp với cô, nhìn ngó xung quanh không thấy cha vợ đâu mới dám ôm cô, lại còn tựa đầu lên vai cô, nói:
- Quả nhiên là quán ăn của Vua đầu bếp có khác, khách đông ghê luôn đó.
Trịnh Tương Hảo lúc này cũng lấy khăn tay của mình giúp anh lau mồ hôi, lại còn cười nói:
Vậy mà bình thường một mình ông ấy có thể tiếp được hết bấy nhiêu khách đó. Anh thấy cha em có siêu không?Siêu! Nhưng bây giờ có anh mà, anh nhất định sẽ giúp cha!Vừa đúng lúc Niên Cầm Bách đang định hôn bé cưng nhà mình một cái để lấy động lực làm việc tiếp thì Trịnh
Hoài ở phía sau đã hắng giọng, thậm chí ông ấy còn lườm anh một cái, giọng nói vừa đùa vừa nghiêm túc, nói:
- Gọi cha thuận miệng nhỉ? (1
Niên Cầm Bách cũng chỉ nhìn ông ấy rồi mỉm cười thôi chứ chẳng biết nói gì nữa. Nhưng nhìn dáng vẻ hiện tại của Trịnh Hoài thì hình như ông ấy không có giận, thậm chí còn thấy rất thoải mái với danh xưng này.
Cả Trịnh Tương Hảo và Niên Cầm Bách đều biết, mối quan hẹ của họ bây giờ cũng không cần thiết phải có một lời tỏ tình nhất định nào nữa, vì có lẽ bây giờ ở trong mắt mọi người thì họ đã là người yêu của nhau rồi.
Một mối quan hệ mà cả hai gia đình đều biết, thật sự là thoải mái lắm đó.
Đợi khi đóng của quán ăn thì Trịnh Hoài cũng ở trong bếp nấu thêm vài món cho Niên Cầm Bách và hai người bạn của anh, vốn dĩ định là chỉ có bốn chú cháu ngồi uống với nhau một ít bia thôi, nhưng ai mà có ngờ ông anh trai quý hóa của cô lại về rất đúng lúc.
Nhìn thấy Niên Cầm Bách liền nhíu mày, nhìn sang bàn ăn toàn những món mà Trịnh Tương Hảo thích lại nhíu mày nhìn cha, nói:
Cha, cha lại nấu mấy món mà con nhóc kia thích nữa rồi. Riết rồi không biết con có phải con của cha hay không nữa.Đã ăn gì chưa?Vẫn chưa.Vậy tắm rửa đi rồi vào ăn cùng em rễ con nè.
Trịnh Tân Niệm cũng gật đầu, nhưng khi anh ấy vừa đi được ba bước liền thấy có gì đó không đúng lắm.
Vừa rồi cha vừa nói cái gì cơ?
Em rể? Em rể á?
Ai? Ai là em rế?
Mà em rể là... Là chồng của con nhóc đậu phụ nhà anh à? Mà ai cơ? Ai đòi cưới nhóc con nhà anh vậy? (*)
Sau đó Trịnh Tân Niệm cũng lùi lại, nhíu mày nhìn cha, nói:
Cha uống bao nhiêu rồi? Say nên nói sảng à?Sảng cái gì. Đây, em rể tương lai của con đó.Nói xong Trịnh Hoài còn đẩy vai của Niên Cầm Bách lên, hiển nhiên Niên Cầm Bách cũng nhìn anh trai của vợ, lại cúi đầu, nói:
Chào anh, em là Niên Cầm Bách.Cậu.. Cậu.. Cậu là bạn trai của Tiểu Hảo?Vâng... Có thể nói là vậy...Vốn dĩ Trịnh Tân Niệm đang định đi tắm rồi sẽ ra ngoài đi chơi với bạn, nhưng vừa nghe đến chuyện "bạn trai của em gái" đang ở đây thì anh ấy đến đi tắm cũng không thèm nữa.
Trực tiếp kéo ghế ngồi ngay bên cạnh Niên Cầm Bách nói:
Uống được không?Một chút.Vậy thì uống đi! Hôm nay không say không được về!
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]