Tống Phi Dương đẩy cửa văn phòng, ngồi vào bàn làm việc như thường lệ. Anh ta là đội trưởng đội đặc chủng Phi Long nên phải tự mình giải quyết rất nhiều công việc giấy tờ. Nhưng với cương vị là một người lính, anh ta càng khát khao rời khỏi văn phòng này lên chiến trường chấp hành nhiệm vụ.
Sau khi ngáp một cái chán nản, Tống Phi Dương với lấy tài liệu trên bàn, nhưng khi tay gần chạm vào tài liệu thì lại giống như bị rắn cắn mà rụt về.
Cuộc sống nhiều năm trên chiến trường đã rèn luyện khả năng quan sát nhạy bén của Tống Phi Dương, anh ta vừa nhìn đã biết là tài liệu bị người khác động vào, nhưng vẫn giữ nguyên dáng vẻ lúc trước.
Thần kinh của Tống Phi Dương lập tức buộc chặt. Đối phương có thể xâm nhập vào đây mà không bị phát hiện, chắc chắn là cao thủ trong cao thủ.
Sau khi ho khẽ một tiếng, Tống Phi Dương giả bộ khát nước, đi lấy nước, thực ra là đã im lặng giấu dao dọc giấy trong tay. Anh ta đứng dậy đi về phía máy nước.
Nơi có thể ẩn nấp trong văn phòng không nhiều lắm, Tống Phi Dương vừa nhìn qua đã xác định được mục tiêu đang trốn trong tủ quần áo bên phải máy nước.
Một làn gió lạnh thổi qua lưng, Tống Phi Dương không khỏi rùng mình một cái. Anh ta biết mục tiêu thực sự đang ở sau lưng mình.
Có thể mang theo một tên lính đánh thuê bị ngất vào tổng bộ đội đặc chủng Phi Long mà không bị phát hiện, nói đối phương không phỉa là cao thủ, vậy thì đúng là tát thẳng vào mặt Tống Phi Dương và đội đặc chủng Phi Long.
“Tống Phi Dương, anh thụt lùi rồi!” Giọng một người con gái vang lên.
Sau khi nghe giọng nói này trái tim Tống Phi Dương hoàn toàn thả lỏng, anh ta cười nói: “Trung tá Tiêu, không phải tôi thụt lùi mà là cô tiếng bộ rồi!” Anh ta nói xong thì xoay người nhìn Tiêu Á Nam đang mặc quần áo đen.
Một Trung tá mười tám tuổi, thiên tài chiến đấu, mang theo một tên lính đánh thuê lẻn vào đội đặc chủng Phi Long cũng không phỉa chuyện gì khó đối với cô.
“Đây là đại đội trưởng đội đặc chủng Phi Long, bây giờ kể lại chuyện đã nói với tôi cho anh ta nghe.” Tiêu Á Nam nói.
Tên lính đánh thuê nhất định đã bị Tiêu Á Nam tra tấn. Tiêu Á Nam vừa mở miệng hắn ta đã run lẩy bẩy. Tiêu Á Nam vừa dứt lời, hắn ta liền nói với Tống Phi Dương như pháo nổ dồn dập: “Tôi là lính đánh thuê của đoàn lính đánh thuê Bầy Sói. Lần này chúng tôi tổng cộng có năm người, chia ra đường thủy, đường không và đường bộ tiến vào nước Z. Mục tiêu của chúng tôi là bắt cóc Triệu Quốc Khánh. Đừng hỏi tôi kế hoạch cụ thể là gì, vì sau khi đến Vân Nam mới tập hợp lại và đề ra. Cũng đừng hỏi tôi là ai thuê chúng tôi làm vì chúng tôi chỉ là tiểu binh, chấp hành theo mệnh lệnh, vốn không biết chủ thuê là ai.” Hắn ta nói một mạch xong liền tội nghiệp nhìn Tiêu Á Nam: “Tôi…thực sự chỉ biết nhiêu đó thôi, những cái khác cho dù có giết tôi thì tôi cũng không biết.”
Tiêu Á Nam muối giết chết hắn ta thì sẽ không để hắn ta sống đến bây giờ. Cô vung tay đánh hắn ngất xỉu rồi nói với Tống Phi Dương: “Chuyện là như vậy. Theo kế hoạch thì bọn họ sẽ tập hợp vào sáng nay, nhưng thằng cha này lại không may bị tôi bắt gặp.” Cô nói xong thì ngừng lại một chút rồi mới nói tiếp.
“Tôi còn nhiệm vụ khác, nếu không tôi sẽ tự đi giải quyết chuyện này.”
Tống Phi Dương lập tức hiệu ra Tiêu Á Nam đến đây là muốn anh ta giúp đỡ. Đừng nói là Tiêu Á Nam tự mình đến đây, cho dù cô không đến thì Tống Phi Dương cũng chắc chắn không khoanh tay đứng nhìn chuyện này.
Tiêu Á Nam lắc đầu nói: “Không. Tôi nghi ngờ lần trước gặp mặt anh ta đã nhận ra anh rồi. Để tránh những phiền phức không cần thiết, anh vẫn nên phái người đi giải quyết thì hơn. Ngoài ra, nếu không gặp chuyện nguy hiểm đến tính mạng thì người của anh không cần thiết phải ra mặt, phải để anh ta tự giải quyết vấn đề.”
“Hiểu rồi!” Tống Phi Dương gật đầu đồng ý, biết đây là Tiêu Á Nam để Triệu Quốc Khánh rèn luyện. Nếu ngay cả một chút nguy hiểm Triệu Quốc Khánh cũng không giải quyết được thì tương lai cậu ấy cũng sẽ không có nhiều thành tựu.
“Tôi không có nhiều thời gian, tên này giao cho anh giải quyết đấy.” Tiêu Á Nam nói xong thì leo cửa sổ đi mất.
Triệu Quốc Khánh vẫn chưa biết có một tiểu đội bốn tên lính đánh thuê đã lẻn vào khu núi Vân Nam với mục đích là bắt cóc anh. Anh vẫn đi huấn luyện như thường lệ, đến ngày thì tham gia vòng đấu Tiểu đoàn.
Lời nói này càng kích thích Triệu Đại Hải, cậu ta đang định phát hỏa thì lại nghe thấy một giọng nói cách đó không xa truyền đến: “Ôi chao, chỗ này náo nhiệt ghê, có chuyện gì hay ho à? Sao lại không gọi tôi vậy?”
Nhóm Triệu Quốc Khánh quay lại nhìn. Lại có thêm năm người nữa đi đến, nhưng đi đầu lại là một gã tân binh kháu khỉnh bụ bẫm, tỏa ra khí thế bức bách, nhưng so với mấy sĩ quan đi đằng sau thì lại yếu hơn nhiều.
Phùng Tiểu Long đã biết Tiểu đội trưởng Lưu sẽ không tham gia từ lâu rồi, nên cũng không quá bất ngờ khi anh không xuất hiện. Anh ta nhìn tân binh đó.
Ngoài Triệu Quốc Khánh, Lý Thực Thành và tân binh mới xuất hiện thì những người còn lại đều là tuyển thủ hạt giống năm ngoái nên mọi người đều biết nhau, thế nên ba tân binh như Triệu Quốc Khánh trở thành đối tượng được người khác chú ý.
Một tân binh dám gọi thẳng tên sĩ quan hiển nhiên là vô cùng kiêu ngạo.
Trong lòng Phùng Tiểu Long có chút khó chịu, nhưng không tức giận cũng không trách đối phương mà nói với nhóm Triệu Quốc Khánh: “Đi, chúng ta đi trình diện.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]