Động tác của trung đội trưởng liên tục không ngừng, khuỷu tay trái của hắn dùng sức đánh xuống, đánh vào gáy của Triệu Quốc Khánh.
"Ưm." Triệu Quốc Khánh rên lên một tiếng rồi ngã xuống.
Tên bộ đội đặc chủng kia vẫn kiên nhẫn trốn trong bóng tối thấy cảnh tượng này thì khẽ động đậy người, nhưng lại nghĩ tới cái gì đó, anh ta nhanh chóng nằm xuống tại chỗ.
Trung đội trưởng cảnh giác nhìn xung quanh, sau đó vẫy tay với tên súng bắn tỉa đang ẩn nấp trong bóng tối.
Một tên lính đánh thuê ăn mặc tương tự trong ngực ôm súng bắn tỉa nhanh chóng chạy tới, anh ta liếc nhìn Triệu Quốc Khánh một cái, ánh mắt dừng trên khẩu súng tự động kiểu Mỹ trên mặt đất, thấp giọng kinh hoảng nói: "Trung đội trưởng, hai người họ ngã rồi!"
Trung đội trưởng gật đầu, trầm giọng nói: "Nơi này không thể ở lâu, tôi cảm thấy trên núi có binh lính cấp cao hơn, chúng ta cần phải rời khỏi đây ngay lập tức."
"Ừm." Tay súng bắn tỉa gật đầu, sau đó ngồi xổm xuống lấy dây thừng trói Triệu Quốc Khánh lại.
Lúc này, Triệu Quốc Khánh vốn đã ngất xỉu đột nhiên lại động đậy, trong tay anh cầm kim châm dùng sức đâm vào vai phải của tay súng bắn tỉa khiến cho cánh tay phải của anh ta tạm thời mất đi khả năng di chuyển, ngay sau đó anh lập tức rút dao của đối phương ra đâm mạnh vào tim của tay súng bắn tỉa, đồng thời dùng tay còn lại bịt miệng đối phương lại ngăn không cho tiếng kêu phát ra.
Ánh mắt của trung đội trưởng đang nhìn quanh bốn phía, căn bản là không nhìn thấy động tác của Triệu Quốc Khánh, sau khi thu hồi tầm mắt lại nhìn thấy tay súng bắn tỉa vẫn ngồi xổm ở đó không động đậy liền thúc giục nói: "Động tác nhanh lên!"
Cơ thể của tay súng bắn tỉa ngã xuống, lộ ra Triệu Quốc Khánh đang cầm khẩu súng lục ở phía sau.
Trung đội trưởng có kinh nghiệm chiến đấu phong phú, sức chiến đấu cũng vô cùng mạnh mẽ, thấy thế hắn lập tức nhảy sang một bên.
"Bằng bằng bằng!" Ba phát súng liên tiếp vang lên từ trong tay của Triệu Quốc Khánh, đáng tiếc là viên đạn không bắn trúng mục tiêu.
Triệu Quốc Khánh không hài lòng hừ nhẹ một tiếng, một chân đá văng tay súng bắn tỉa đang đè trên người ra, anh lăn một cái vào trong bụi cỏ bên cạnh, khẩu súng trong tay chĩa vào chỗ trung đội trưởng đang ẩn nấp.
Bộ đội đặc chủng ở đằng xa sau khi thấy một màn như vậy thì hơi mỉm cười, mọi chuyện quả nhiên giống như trong tưởng tượng của hắn.
Triệu Quốc Khánh cố tình giả vờ bị trung đội trưởng đánh bất tỉnh, muốn dụ tay súng bắn tỉa đang ẩn nấp trong bóng tối xuất hiện, nếu không cho dù anh có chắc chắn giết chết được tên trung đội trưởng thì tay súng bắn tỉa kia vẫn có cơ hội bắn chết anh.
Bây giờ, tay súng bắn tỉa đã chết, Triệu Quốc Khánh chỉ cần đối mặt với một mình trung đội trưởng mà thôi, về số người là bình đẳng rồi.
Tiếng súng làm kinh động đến tiểu đoàn trưởng ở đằng xa, vừa nghe thấy tiếng súng vang lên ông ta liền nhíu chặt lông mày, trong lòng thầm nghĩ: "Tại sao lại có tiếng súng?"
Tiểu đoàn phó đứng ở bên cạnh trực tiếp mở miệng nói: "Tiểu đoàn trưởng, sợ rằng đã xảy ra chuyện rồi."
Vẻ mặt của tiểu đoàn trưởng thay đổi càng thêm khó coi, lập tức hạ lệnh nói: "Mở kho đạn, để tất cả người có cấp bậc từ đội trưởng trở lên lên núi!"
"Rõ!" Tiểu đoàn phó trả lời, xoay người đi thực hiện mệnh lệnh của tiểu đoàn trưởng.
Tiểu đoàn trưởng chờ tại chỗ, một lúc sau thấy một người mặc đồ ngụy trang đi tới, ông hoảng sợ đến mức đưa tay rút khẩu súng từ thắt lưng ra, lại đột nhiên nhớ tới trong súng không có đạn nên chỉ có thể từ bỏ, hai mắt nhìn chằm chằm vào người đang đi tới.
Tiểu đoàn phó vừa rời đi đã bị một người đàn ông đánh ngất xỉu rồi vác lên vai mang đi, hắn bước đến trước mặt tiểu đoàn trưởng, đầu tiên là nói ra thân phận của mình, sau đó nói rằng mọi việc đều đang trong tầm kiểm soát của bọn họ, yêu cầu tiểu đoàn trưởng tiếp tục cuộc thi đấu, coi như không hề xảy ra chuyện gì.
Lực lượng đội đặc chủng Phi Long vậy mà lại xuất hiện trong phạm vi trực thuộc của mình, điều này khiến tiểu đoàn trưởng cảm thấy kinh ngạc, sau khi nghe thấy đối phương yêu cầu như vậy, ông ta chỉ có thể đồng ý.
Dù sao thì cũng có người của đội đặc chủng Phi Long ở đây, dù có xảy ra chuyện gì thì đội đặc chủng Phi Long cũng sẽ ra mặt mang họ đi, chỉ là… điều khiến tiểu đoàn trưởng cảm thấy kỳ lạ là tại sao đội đặc chủng Phi Long lại chú ý đến cuộc thi đấu này như vậy?
"Xào xạc."Bụi cỏ đung đưa, có một bóng đen chạy vụt qua, súng trong tay Triệu Quốc Khánh lại vang lên lần nữa.
Liên tiếp mấy phát liền, mỗi khi trung đội trưởng di chuyển thân thể là Triệu Quốc Khánh lại bóp cò, nhưng tốc độ của đối phương quá nhanh, hơn nữa dường như hắn đã đoán được quỹ đạo tấn công của Triệu Quốc Khánh nên không có một viên đạn nào bắn trúng đối phương cả.
"Đây chính là sức chiến đấu của lính đánh thuê trong binh đoàn bầy sói gần tới cấp đồng sao?" Triệu Quốc Khánh nhận thấy sự chênh lệch thực lực giữa mình và đối phương rất lớn, đối phương chỉ là một trung đội trưởng nho nhỏ trong binh đoàn bầy sói, trên ngực đeo một chiếc huy hiệu màu đen, mà sức chiến đấu đã mạnh mẽ như vậy rồi.
Trong binh đoàn bầy sói còn có cả lính đánh thuê hạng vàng, bạc, đồng, sức chiến đấu của họ cũng mạnh hơn theo từng cấp độ, nhóm lính đánh thuê trong binh đoàn bầy sói chỉ là một nhóm lính đánh thuê nhỏ nhoi không có gì đáng nói trong giới lính đánh thuê mà thôi.
Triệu Quốc Khánh đột nhiên nhận ra rằng thế giới rộng lớn như thế nào, những người tài giỏi nhiều như thế nào, và bây giờ khi so sánh với thế giới anh thấy bản thân mình nhỏ bé như thế nào.
Trở nên mạnh mẽ hơn, mình nhất định phải trở nên mạnh mẽ hơn,mình phải trở nên mạnh mẽ hơn nữa mới được.
Niềm tin mãnh liệt lặp đi lặp lại trong lòng Triệu Quốc Khánh.
Nhiệm vụ của kẻ thù chính là bắt cóc Triệu Quốc Khánh chứ không phải giết anh, nếu không chỉ cần một mình trung đội trưởng đã có thể giết chết anh rồi.
"Cạch." m thanh của chốt bắn phát ra từ khẩu súng.
Hết đạn rồi.
Ngay khi suy nghĩ của Triệu Quốc Khánh vừa mới xuất hiện, anh đã nhìn thấy bóng người phía đối diện nắm lấy cơ hội này mà lao tới, anh vội vàng ném khẩu súng trong tay về phía đối phương.
"Bốp,bốp." Trung đội trưởng đấm một cái vào súng lục, trong nháy mắt thân hình đã xuất hiện trước mặt Triệu Quốc Khánh.
Chỉ có thể đánh thôi.
Trong lòng Triệu Quốc Khánh hiểu rõ rằng thực lực của mình và kẻ thù chênh lệch rất lớn, nhưng như vậy thì sao chứ? Anh tuyệt đối sẽ không bao giờ chịu trói đâu, cho dù chỉ còn một tia hy vọng cuối cùng anh cũng phải chiến đấu đến cùng, hơn nữa trong lòng anh đã chuẩn bị sẵn một phương án đối phó rồi.
"Bốp bốp bốp…" Tay đấm chân đá, trong nháy mắt hai người đã giao lưu được hơn mười chiêu rồi.
Tốc độ, sức mạnh, kỹ năng, ba yếu tố này của Triệu Quốc Khánh đều thấp hơn đối phương một bậc, dưới quyền cước áp chế của đối phương anh không ngừng lùi lại phía sau.
"Cậu nhóc, với tư cách là một tân binh, sức chiến đấu của cậu làm tôi thực sự ngạc nhiên đấy. Nếu đã có thể giết chết ba thuộc hạ của tôi lại còn tiếp được nhiều chiêu của tôi như vậy, cậu là một đối thủ mà tôi thực sự có thể coi trọng đó. Nhưng, dù sao thì cậu vẫn còn non lắm, căn bản không phải là đối thủ của tôi!" Trung đội trưởng có chút đắc ý, mất đi ba thuộc hạ căn bản không thể khiến cho hắn tức giận, trong đầu hắn chỉ muốn tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ của mình, đây chính là lính đánh thuê.
Vậy sao? Trong lòng Triệu Quốc Khánh thầm cười chế giễu.
"Bốp." Triệu Quốc Khánh chưa kịp chuẩn bị đã bị trung đội trưởng đấm trúng bả vai, anh lùi lại ba bước, cảm thấy bả vai mình đau nhói, như là xương cốt đã bị gãy ra rồi.
Sức lực thật mạnh mẽ.
Triệu Quốc Khánh thầm thở dài, nếu cú đấm này đánh trúng vào điểm yếu, chắc chắn đến tám mươi phần trăm là mình sẽ bị đánh chết.
Trung đội trưởng một chiêu đã thắng nhưng lại không có chút phấn khích nào, thay vào đó hắn lại cau mày, nhìn chằm chằm vào cánh tay phải của mình, hắn không còn chút sức lực nào nữa, sau khi nhìn kỹ lại thì mới phát hiện ra một cây kim châm đang đung đưa cắm trên bả vai hắn: "Cậu nhóc, cậu đã làm gì với tôi vậy?"
Triệu Quốc Khánh không nói gì, anh chịu đựng cơn đau ở bả vai đánh tới.
Trung đội trưởng không khống chế được tay phải, theo bản năng lùi về phía một bước, sau đó dùng chân đá.
Triệu Quốc Khánh không tránh kịp vừa lúc bị đá phải, ngay khi mình bị đá trúng anh đã châm thêm một cây kim vào bắp đùi của đối phương.
"Bốp." Triệu Quốc Khánh bay ra hai mét.
Sau khi chân của trung đội trưởng rơi trên mặt đất, hắn mới phát hiện toàn bộ chân của mình đều không thể khống chế được giống như cánh tay phải, thân thể nghiêng ngả suýt chút nữa thì ngã xuống đất.
Trong lòng hắn hoảng sợ,biết mình đã đánh giá Triệu Quốc Khánh quá thấp rồi, hắn nhanh chóng vươn tay trái của mình ra cầm lấy khẩu súng trên thắt lưng, muốn đánh gục Triệu Quốc Khánh trước rồi nói tiếp.
Bộ đội đặc chủng cách xa mấy chục mét đã sớm chốt mục tiêu, dùng ngón tay bóp nhẹ vào cò súng nhưng vẫn không nổ súng. Anh ta đang đợi, chưa đến phút cuối cùng anh ta tuyệt đối sẽ không cứu Triệu Quốc Khánh.
Triệu Quốc Khánh ngã xuống đất suýt nữa thì không đứng dậy được, nhưng anh không vì vậy mà dừng công kích, thay vào đó anh nghiến răng vung hai cánh tay ra, ba luồng ánh sáng lạnh lẽo lần lượt bay ra.
"Phập." Con dao đầu tiên xuyên vào giữa bàn tay trái của trung đội trưởng, cái dao thứ hai và thứ ba lần lượt xuyên qua cổ họng và tim của trung đội trưởng.
Trung đội trưởng rên lên một tiếng, trong mắt lộ ra vẻ khó tin, thân thể thẳng tắp ngã về phía sau lăn trên mặt đất.
Cho đến lúc này Triệu Quốc Khánh mới thở phào nhẹ nhõm, anh ngồi bệt xuống đất lấy ra một viên thuốc trợ tim, nuốt xuống rồi ngồi im nghỉ ngơi.
Hiệu quả của kim châm đã được chứng thực bởi Đàm Tinh Thần và tay súng bắn tỉa trước đó, vì vậy Triệu Quốc Khánh mới nghĩ đến việc sử dụng kim châm để hạn chế hoạt động tứ chi của trung đội trưởng, sau đó anh dùng kỹ thuật phi dao giết chết đối phương.
Bây giờ xem ra kế hoạch của Triệu Quốc Khánh rất hiệu quả, thực lực của trung đội trưởng lớn hơn anh một bậc mà vẫn bị anh giết chết.
Thật là may mắn.
Triệu Quốc Khánh thầm kêu lên một tiếng, nếu nhiệm vụ của đối phương không phải là bắt cóc mình chỉ sợ mình đã mất mạng rồi.
Sau lần này, binh đoàn bầy sói nhất định sẽ phái lính đánh thuê cấp cao hơn đến để giải quyết anh, anh nhất định phải nâng cao thực lực càng sớm càng tốt, nếu không lần sau anh chắc chắn sẽ không còn may mắn như vậy nữa.
Khi Triệu Quốc Khánh vừa lấy lại sức lực, bên tai anh liền nghe thấy một tiếng động, trong lòng cũng đề cao cảnh giác hơn.
Kẻ thù đã nói rằng có năm người trong nhiệm vụ lần này, chính anh đã giết chết bốn người, chẳng lẽ là người thứ năm sao?
Dao phóng và súng đều không còn nữa rồi, Triệu Quốc Khánh chỉ có thể cầm lấy một cây kim châm trong tay, ngồi đó giả vờ như không phát hiện ra cái gì, đợi đến khi kẻ thù đến gần rồi mới bất ngờ tấn công.
Tiếng bước chân dừng lại ở chỗ cách Triệu Quốc Khánh mười mét, dường như anh ta biết đây là khoảng cách an toàn khi Triệu Quốc Khánh phóng dao găm, sau đó một giọng nói vang lên.
"Tôi là thành viên của đội đặc chủng Phi Long." Người nói chuyện chính là người của đội đặc chủng Phi Long vẫn luôn theo sát để bảo vệ Triệu Quốc Khánh.
Đội đặc chủng Phi Long sao?
Triệu Quốc Khánh quay đầu lại nhìn về phía đối phương, thấy đối phương ăn mặc có phần giống với tên lính đánh thuê, nhưng lại có sự khác biệt rõ rệt, anh cũng thầm cảm thấy an tâm hơn: "Anh vẫn luôn âm thầm theo dõi tôi sao?"
Người lính đặc chủng gật đầu nói: "Đúng vậy, nhiệm vụ của tôi là bảo vệ anh không bị những tên lính đánh thuê này giết chết, bây giờ xem ra sự sắp xếp này có chút thừa thãi rồi." Nói rồi anh ta liếc mắt nhìn thi thể của bốn tên lính đánh thuê trên mặt đất, Triệu Quốc Khánh tự tay giết chết bốn tên lính đánh thuê của binh đoàn bầy sói, kết quả như vậy hoàn toàn nằm ngoài dự đoán của anh ta và đại đội trưởng Tống Phi Dương, không biết đại đội trưởng sẽ phản ứng như thế nào khi biết được kết quả này nhỉ.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]