Chương trước
Chương sau
Trước mắt thành tích tốt nhất là năm mươi điểm, Lý Thực Thành khiến cho mọi người đều chú ý đến mình, cho rằng xác suất cậu có tư cách tham gia đoàn thi đấu là rất lớn.

Tiếp theo là thành tích của đội thứ ba và đội thứ tư cũng được đưa ra rất nhanh, hạng nhất là Phùng Tiểu Long đạt bốn mươi lăm điểm, thêm môn thi việt dã đạt được bảy điểm tổng cộng là năm mươi hai điểm. Không hổ là người xếp hạng nhất năm ngoái, chỉ trong thoáng chốc đã đuổi kịp và vượt mặt Lý Thực Thành trở thành người có thành tích cao nhất rồi.

Thành tích của Triệu Đại Hải cũng không tồi, môn bắn súng đạt bốn mươi hai điểm. Tiếc là thành tích cuộc thi việt dã của anh ta có hơi kém, chỉ có năm điểm, tổng cộng là bốn mươi bảy điểm, kém Lý Thực Thành ba điểm. Coi như Triệu Đại Hải vẫn nằm trong top năm, nhưng muốn giữ vững vị trí trong top năm thì xác suất không lớn, dù sao vẫn còn có Triệu Quốc Khánh, Đàm Tinh Thần là hai nhân tài mới có thành tích thi việt dã rất tốt, vẫn còn chưa thi môn bắn súng, chỉ cần thành tích bắn súng của bọn họ không quá kém, Triệu Đại Hải nhất định sẽ bị loại.

Cuối cùng cũng đến lượt đội của Triệu Quốc Khánh vào sân, bởi vì nhóm chỉ có ba người, nhưng lại đều là người mới nên thu hút rất nhiều sự chú ý.

"Mọi người đoán xem ba người này sẽ có thành tích như thế nào?"

"Sẽ không tốt lắm. Tôi chỉ biết người tên Đàm Tinh Thần là một người mới có sức chiến đấu vô cùng lợi hại, về khả năng bắn súng thì không có nhiều thông tin cho lắm; tuy rằng ở phần thi việt dã tân binh đội súng máy chỉ đạt được ba điển, nhưng nghe đồn cậu ta là một tay súng thiện xạ, thành tích bắn súng này ít nhất cũng ở mức bốn mươi lăm điểm trở nên, có lẽ sẽ đạt thành tích cao nhất, còn về phần tân binh kia… Triệu Quốc Khánh có khi sẽ bị chê cười, bởi vì thân thể anh ta yếu ớt nên được thương xót phân cho một chức vụ là nhân viên văn thư, căn bản là chưa từng trải qua huấn luyện, lần trước thi việt dã đạt được hạng nhất chẳng qua là ăn may mà thôi, giờ thi bắn súng không bị điểm Zero đã là tốt rồi."



Mọi người bắt đầu âm thầm phân tích, đối với nhóm ba người của Triệu Quốc Khánh đã sớm đoán ra kết quả.

Với thành tích của Triệu Quốc Khánh, huấn luyện viên, Phương Đông Lôi và Vương Thư Vinh ở một bên đã quan sát và ghi chép, đối với việc Triệu Quốc Khánh giành được hạng nhất trong phần thi việt dã là chuyện khiến hai người bọn họ rất bất ngờ.

"Ông Phương, ông thấy thế nào?" Huấn luyện viên, Vương Thư Vinh hỏi.

Có thể nói Phương Đông Lôi là người coi trọng Triệu Quốc Khánh nhất mà cũng không dám nghĩ tới việc Triệu Quốc Khánh có thể giành hạng nhất môn thi việt dã, trong lòng cũng cho rằng là do vận số tốt mà thôi."Còn nhớ cuộc thi đấu súng bịt mắt hai tháng trước không?"

Huấn luyện viên và Vương Thư Vinh nhớ tới trận đấu súng của Triệu Quốc Khánh và Ngô Mãn Mãn, đó là lần khiến cho cái nhìn của Phương Đông Lôi và chính ông đối với người thanh niên có thân thể yếu ớt này phải thay đổi hoàn toàn. "Tôi thừa nhận việc một nhân viên văn thư có hiểu biết về súng ống hơn tất cả các binh lính gộp lại, nhưng đối với súng ống chỉ có hiểu biết thôi cũng không nói lên việc anh ta có thể bắn tốt."

Phương Đông Lôi cười cười nói: "Chúng ta cứ quan sát đi, có lẽ một nhân viên văn thư lại mang đến một kết quả ngoài mong đợi đấy."

Vương Thư Vinh quay lại nhìn Phương Đông Lôi, cảm thấy ông bạn nối khố này quá coi trọng Triệu Quốc Khánh rồi, chẳng lẽ chỉ bởi vì Triệu Quốc Khánh là cháu trai đích tôn của ông Triệu thôi sao?

Trận đấu bắt đầu, một đội ba người Triệu Quốc Khánh tự lấy năm viên đạn sau đó dựa vào vị trí bắn bắt đầu trận đấu.

Tư thế nằm, tư thế quỳ, tư thế đứng, hai cái bia chuyển động, tất cả đều phải bắn xong trong vòng một phút đồng hồ.

Người đầu tiên nổ súng liên thanh chính là tân binh Tống Bình An, tiếng súng nổ của anh ta vang lên liên tiếp không hề ngừng lại, tư thế nằm, tư thế quỳ, tư thế đứng diễn ra lưu loát, tiếp theo là hai cái bia chuyển động. Trong lòng anh ta đã ngầm quyết tâm, chẳng những phải đạt được thành tích cao nhất, mà còn phải hoàn thành tất cả các lượt bắn trong thời gian ngắn nhất, vì bản thân cố gắng đạt được vinh dự này.

Trái ngược với việc Tống Bình An bắn rất nhanh thì Đàm Tinh Thần lại bắn khá chậm, mỗi một phát súng đều rất nghiêm túc, không ngắm kỹ tuyệt đối sẽ không nổ súng, anh ta là người cuối cùng trong ba người hoàn thành lượt bắn.

Tốc độ bắn của Triệu Quốc Khánh không nhanh như Tống Bình An, nhưng cũng không chậm như Đàm Tinh Thần, mà là tốc độ của chính mình, mỗi một phát súng bắn ra đều trầm ổn vững vàng.

Trong vòng một phút đồng hồ tất cả đều đã bắn xong, cùng chờ đợi kết quả cuối cùng của môn thi bắn súng.

Người đầu tiên có thành tích chính là Tống Bình An, tư thế nằm, tư thế quỳ, tư thế đứng, hai cái bia di động, thành tích đạt được lần lượt là chín điểm, mười điểm, mười điểm, chín điểm, tám điểm, tổng cộng là bốn mươi sáu điểm. Không ngoài dự đoán, thành tích của anh ta đã đánh bại Phùng Tiểu Long, hiện tại đã trở thành người có thành tích tốt nhất.

Sau khi biết được thành tích của mình, vẻ mặt Tống Bình An rất đắc ý nhìn Triệu Quốc Khánh và Đàm Tinh Thần, giống như đang nói: "Thế nào? Tôi chính là một tay súng thiện xạ trời sinh, các người không thể là đối thủ của tôi đâu!"

"Thật sự là một tay súng thiện xạ, đạt được tới bốn mươi sáu điểm, thành tích thật là tốt!"

"Đáng tiếc là thành tích thi việt dã của anh ta hơi kém, chỉ có ba điểm, tổng cộng là bốn mươi chín điểm, vẫn có chút nguy hiểm."

"Chẳng lẽ ông cho rằng hai người này có thể có thành tích tốt hơn cậu ta sao?"

"Khó mà nói được."

...

Khán giả xung quanh ồ lên bàn luận, các tay súng lại là người căng thẳng nhất, dù sao bốn mươi chín điểm cũng chưa được coi là thành tích cao nhất, so với Lý Thực Thành còn thua xa.

Từ đầu tới cuối Đàm Tinh Thần cũng không thèm nhìn Tống Bình An, trên mặt không có vẻ kiêu căng, mà là vẻ khẩn trương hồi hộp, hai mắt cứ nhìn chằm chằm tấm bia đằng xa, chờ đợi thành tích của mình.

Thành tích của Đàm Tinh Thần cuối cùng cũng có, tư thế nằm, tư thế quỳ, tư thế đứng, hai cái bia di động, thành tích lần lượt là tám điểm, chín điểm, chín điểm, chín điểm, tám điểm, tổng là bốn mươi ba điểm. Bốn mươi ba điểm, còn thi việt dã đạt được tám điểm, tổng cộng là năm mươi mốt điểm.

Năm mươi mốt điểm, hơn hẳn Tống Bình An có bốn mươi chín điểm.

"Cũng không phải chỉ bắn súng tốt là được, kết quả trận đấu là tổng hợp các tố chất." Trên gương mặt Đàm Tinh Thần lại hiện lên vẻ cao ngạo, cho Tống Bình An một cái liếc mắt rồi lập tức xoay người rời đi.

"Anh…" Tống Bình An tức muốn hộc máu, nhưng rất nhanh ánh mắt liền dừng trên người Triệu Quốc Khánh.

Tống Bình An âm thầm tính toán thành tích giống như những người khác, cho đến hiện nay người đứng nhất là Phùng Tiểu Long năm mươi hai điểm, Đàm Tinh Thần năm mươi mốt điểm, Lý Thực Thành năm mươi điểm, Đổng Anh Tài năm mươi điểm, còn mình được bốn mươi chín điểm. Mặc dù nói Triệu Quốc Khánh thi việt dã rất tốt, nhưng chỉ cần anh ta có số điểm bắn súng dưới bốn mươi điểm thì sẽ rất khó chen được vào tốp năm.

"Không sao, mình còn có cơ hội." Tống Bình An âm thầm an ủi chính mình.

"Xem ra danh sách thành viên lần này đã được định rồi, gồm có năm người: Phùng Tiểu Long, Đàm Tinh Thần, Lý Thực Thành, Đổng Anh Tài và Tống Bình An."

"Đúng vậy, ngày hôm nay cả doanh trại thi đấu vậy mà lại có tới ba người tân binh, thật là làm cho người ta bất ngờ mà."

"Cũng không biết chúng ta nên vui hay nên buồn nữa, có nhiều binh nhất và sĩ quan như vậy thế mà ngay cả tân binh cũng không bằng."

...

Mọi người lại bắt đầu bàn tán, hoàn toàn xem nhẹ sự tồn tại của Triệu Quốc Khánh.

"Chúng ta có hai vị trí, còn thêm một tân binh, thành tích như vậy cũng đủ để cho chúng ta vẻ vang rồi." Vương Thư Vinh cảm thán nói.

"Còn chưa hết mà." Hai mắt Phương Đông Lôi sáng rực có hồn nói.

"Ông Phương, đừng nói tới giờ mà ông vẫn còn coi trọng cái nhân viên văn thư kia nhé?" Vương Thư Vinh giật mình hỏi.

Phương Đông Lôi trầm giọng thuyết phục: "Ông Vương, ông nhìn mặt của nhân viên văn thư kia mà xem, anh ta vô cùng bình tĩnh, không chút hoảng sợ, hình như còn cười rất tự tin nữa."

Vương Thư Vinh luôn chăm chú đợi xem thành tích, nên không chú ý tới Triệu Quốc Khánh, giờ được nhắc nhở mới phát hiện ra Triệu Quốc Khánh không để ý đến những lời bàn luận của mọi người, anh chỉ đứng ở nơi đó kiên nhẫn chờ đợi thành tích được công bố, vẻ mặt ung dung, bình tĩnh đó giống như anh đã sớm biết thành tích của mình như thế nào. "Ông Phương…"

Phương Đông Lôi gật đầu một cái thật mạnh, giọng nói trầm xuống: "Tôi có một loại cảm giác nhân viên văn thư này sẽ khiến mọi người ở đây phải giật mình!"

Lúc này, cuối cùng thành tích của Triệu Quốc Khánh cũng được công bố, tư thế nằm, tư thế quỳ, tư thế đứng, hai cái bia di động lần lượt là bảy điểm, mười điểm, mười điểm, mười điểm, mười điểm, tổng cộng bốn mươi bảy điểm!

Nói cách khác, trừ lần bắn đầu tiên hơi lệch ra, sau khi đã qua điều chỉnh, cho dù mục tiêu cố định hay mục tiêu di động thì Triệu Quốc Khánh đều đạt thành tích là mười điểm, đạt được thành tích như vậy không hổ với danh xưng tay súng thiện xạ.

"Sao có thể như vậy?" Tống Bình An là người lên tiếng đầu tiên, không dám tin nhìn chằm chằm Triệu Quốc Khánh, dù thế nào anh ta cũng không tin là có người lại có thành tích cao hơn tay súng thiện xạ là mình.

Triệu Quốc Khánh mỉm cười nói với Tống Bình An: "Thật ra thiên phú bắn súng của anh không tồi, chỉ tiếc là anh quá hấp tấp, quá nóng nảy, nếu anh có thể bắn đến đâu chắc đến đó thì hẳn anh đã có thành tích tốt hơn thôi."

Tống Bình An hoàn toàn sững sờ, đột nhiên anh ta phát hiện bản thân còn nhiều mặt không bằng Triệu Quốc Khánh.

Bốn mươi bảy điểm, hơn Tống Bình An bốn mươi sáu điểm, hơn nữa cộng thêm phần thi việt dã tổng thành tích của Triệu Quốc Khánh đạt được là năm mươi bảy điểm, chiếm vị trí đầu tiên trong cuộc thi đấu tại doanh trại là điều không cần phải bàn cãi.

Không chỉ là thành tích cao nhất trong năm nay, mà còn phá vỡ kỷ lục thành tích được ghi nhận qua các năm, khiến Triệu Quốc Khánh trở thành quán quân trong cuộc thi tại doanh trại.

Triệu Quốc Khánh đạt được hạng nhất, giống như một cái tát thật mạnh vào mặt tất cả khán giả, khiến mọi người đều ngơ ngác.

Huấn luyện viên Vương Thư Vinh cũng sững sờ, mãi cho đến khi Phương Đông Lôi đấm một cái lên bả vai ông ông mới tỉnh táo trở lại.

"Ông Vương, thế nào? Tôi đã nói rồi mà! Tên nhóc kia chính là cháu đích tôn của ông Triệu, trong cơ thể chảy dòng máu của Triệu gia đấy, sao có thể kém được chứ? Ông xem, cậu ta đã cho chúng ta một bất ngờ lớn rồi này!" Phương Đông Lôi vui vẻ nói, miệng nói liên tục không khép được, ông thật sự rất là vui mừng, cảm thấy Triệu Quốc Khánh được phân tới đại đội của ông giống như ông đã nhặt được bảo bối vậy.

"Xem ra Triệu Quốc Khánh sẽ tạo ra được nhiều kỳ tích lắm đây." Vương Thư Vinh hoàn toàn thay đổi cách nhìn đối với Triệu Quốc Khánh, tin chắc rằng Triệu Quốc Khánh sẽ tranh đấu quyết liệt trong quý tới để tiến xa hơn, xa tới nỗi mọi người không thể tưởng tượng được.

"Triệu Quốc Khánh đạt hạng nhất!" Một tiếng hô to làm cho cả trường bắn đều sôi trào.

Đầu tiên mọi người không dám tin, ngay sau đó đều la hét, đặc biệt lại là một người như Triệu Quốc Khánh nên càng điên cuồng hơn.

Cuộc thi đấu trong doanh trại có ba người trong năm người, trong ba người đó lại có hai người là tân binh và người mới đạt hạng nhất được ghi lại!

Triệu Quốc Khánh vẫn rất bình tĩnh, anh biết bản thân còn rất yếu, nếu mình muốn phát triển hơn nhất định phải trở nên cường đại hơn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.