Chương trước
Chương sau
Khương Tuyết Ưu đánh còn chưa đã tay, thực hiển nhiên, nàng vẫn còn muốn tiếp tục luận bàn với Tần Thiên, nhưng nàng cũng không thể vi phạm mệnh lệnh của Vu Xuân Thu.

"Tiểu sư đệ, có cơ hội ta sẽ tìm ngươi luận bàn tiếp." Đôi mắt xinh đẹp của Khương Tuyết Ưu nhìn chằm chằm về phía Tần Thiên, cực kỳ hứng thú nói.

Rõ ràng, lòng hiếu thắng của nàng rất lớn.

Đúng lúc này, Vu Xuân Thu lại nói: "Ngươi cũng luận bàn với Vương Mẫn Nhược một chút đi, nếu như thiên phú của nàng ta không tồi thì cũng có thể nhận vào viện Bạch Hổ của chúng ta tu hành.”

Võ phủ Thương Viêm chia làm bốn viện lớn, nơi mà Vu Xuân Thu đang ở chính là viện Bạch Hổ.

Vương Mẫn Nhược rút trường tiên ra, nhẹ nhàng phất một cái phát ra một âm thanh vô cùng dữ dội.

Ngay sau đó, trường tiên trong tay nàng giống như một con linh xà bắt đầu quấn về phía Khương Tuyết Ưu.

Đây là chiêu thức sở trường của Vương Mẫn Nhược.

Đáng tiếc là tốc độ của Khương Tuyết Ưu nhanh hơn nên chỉ sau mấy cái chớp mắt nàng đã có thể tránh được công kích của Vương Mẫn Nhược.

Nàng tiếp tục đánh ra chiêu Thu Vân chưởng một lần nữa, chiêu này vừa hay trúng vào người Vương Mẫn Nhược khiến nàng bị đánh bay ngược ra ngoài.

May mà một chưởng này Khương Tuyết Ưu không hề dùng đến toàn lực của mình, nếu không Vương Mẫn Nhược chắc chắn sẽ bị nội thương.

"Thực xin lỗi, ban nãy ta không kịp khống chế khí lực." Nhìn thấy Vương Mẫn Nhược bị đánh bay, Khương Tuyết Ưu cực kỳ áy náy nói.

Quá trình vừa nãy mới chỉ qua bảy hiệp mà thôi.

"Không có việc gì, chỉ là do ta quá yếu mà thôi." Vương Mẫn Nhược lắc đầu, vẻ mặt có vẻ hơi ảm đạm.

Lúc này Vu Xuân Thu mở miệng nói: "Với thực lực của Vương Mẫn Nhược rất khó để trở thành đệ tử chính thức của võ phủ Thương Viêm. Có điều với thân phận hộ pháp của ta muốn ngươi ở lại cũng không khó. Tuy nhiên ngươi sẽ không thể được hưởng thụ đãi ngộ của đệ tử chính thức như Tần Thiên được. Ngươi có đồng ý không?"

Vương Mẫn Nhược không trả lời ngay lập tức mà dường như nàng đang tự hỏi gì đó.

"Mẫn Nhược, ngươi ở lại đây đi, như vậy thì chúng ta cũng dễ dàng giúp đỡ nhau hơn. Ngươi ở lại nơi này mới là an toàn nhất." Tần Thiên khuyên nhủ.

Hắn cũng không muốn nhìn thấy cảnh Vương Mẫn Nhược phải phiêu bạt bên ngoài.

Cuối cùng Vương Mẫn Nhược đã đưa ra một quyết định vô cùng trọng đại, nàng nói với Tần Thiên: "Tần Thiên ca, đa tạ ý tốt của ngươi. Nhưng ta đã quyết định rồi, ta muốn đi ra bên ngoài tu hành."

"Ta không giống ngươi có thiên phú mạnh mẽ đến vậy. Ngươi ở võ phủ Thương Viêm có thể phát huy được tiềm lực của chính mình. Nhưng ta thì khác, ta phải trải qua sự rèn luyện của ngoại giới mới có thể trưởng thành!"

"Trải qua những chuyện xảy ra mấy ngày nay, ta đã hiểu ra được một việc. Nếu như không có đủ thực lực thì sẽ không bảo vệ được người thân của chính mình, đến cả bản thân cũng không thể tự bảo vệ được."

"Ta phải trở nên mạnh mẽ hơn để bảo thù cho ông nội! Sau này nếu ai dám bắt nạt ta thì ta sẽ giết chết kẻ đó!"

Giờ khắc này, Tần Thiên cảm giác được Vương Mẫn Nhược trước mắt mình dường như đã thay đổi thành một người khác.

Vương Mẫn Nhược của trước kia ngây thơ hoạt bát, cực kỳ đơn thuần.

Nhưng nàng của hiện tại trong ánh mắt chỉ có ngọn lửa thù hận cùng với khát vọng đối với sức mạnh.

Sau khi suy tư một lúc, Tần Thiên nói: "Ta tôn trọng quyết định của ngươi, sau này nếu ngươi gặp phải vấn đề gì thì đến đây tìm ta."

Vương Mẫn Nhược ngẩng đầu, trên mặt xuất hiện một tia mỉm cười, nhưng trong ánh mắt của nàng lại ngập tràn nước mắt.

"Tần Thiên ca, cảm ơn ngươi. Ngươi nhớ bảo trọng, ta đi đây!"

Giọng nói của nàng lúc này có chút nghẹn ngào.

Nói xong nàng quay người rời khỏi võ phủ Thương Viêm.

Tần Thiên thở dài một hơi, cũng không biết sau này hai người bọn họ còn có khả năng gặp lại nhau nữa không.

"Tiểu sư đệ, có phải do ta ra tay quá nặng làm tổn thương đến lòng tự trọng của nàng không? Thật sự xin lỗi!" Khương Tuyết Ưu áy náy nói.

Tần Thiên lắc đầu nói: "Không có liên quan gì với ngươi hết. Là do chính nàng ấy nghĩ thông suốt vấn đề của chính mình. Đây chính là con đường mà nàng ấy chọn."

Nhìn bóng lưng Vương Mẫn Nhược rời đi, Tần Thiên âm thầm nói trong lòng: "Bảo trọng."

Tiếp đó, ba người Tần Thiên tiến vào võ phủ Thương Viêm.

Một luồng linh khí cực kì dồi dào phả vào mặt hắn.

Độ nồng đậm linh khí của nơi này cao gấp mấy lần so với Phi Ưng tông.

Nghe nói rằng võ phủ Thương Viêm có một đại trận Tụ linh bao phủ vì vậy tu hành ở trong này có thể nói là làm chơi ăn thật.

"Tuyết Ưu, ngươi dẫn Tần Thiên đi xung quanh dạo một vòng, nhớ đừng bắt nạt hắn. Bây giờ ta còn có việc phải xử lý, đợi tối muộn sẽ tìm Tần Thiên tâm sự một chút." Vu Xuân Thu nói.

"Người yên tâm đi sư tôn, tiểu sư đệ khôi ngô như thế này, làm sao ta nỡ bắt nạt hắn." Khương Tuyết Ưu thản nhiên cười nói.

Sau đó, nàng kéo cánh tay của Tần Thiên đi về phía sân tu luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.