Chương trước
Chương sau
Khi Triệu Quốc Khánh tỉnh lại, phát hiện mình đang nằm trên một chiếc giường êm ái, từ khung cảnh trong nhà có thể biết được nơi này là quân doanh, chỉ là không biết địa điểm cụ thể.

“Dậy rồi à?” Khuôn mặt mọt sách của huấn luyện viên Tiêu xuất hiện trước mặt Triệu Quốc Khánh.

Vừa mới tỉnh lại liền liền phát hiện gương mặt như vậy gần như dán vào mặt mình, cho dù là ai thì cũng đều bị giật mình, nên phản ứng của Triệu Quốc Khánh có chút quá kịch liệt.

“Huấn... Huấn luyện viên Tiêu, anh muốn làm gì, tôi không có hứng thú đối với đàn ông!” Triệu Quốc Khánh nói xong, đột nhiên ngồi dậy, co người vào góc giường.

Huấn luyện viên Tiêu sửng sốt trước lời nói của Triệu Quốc Khánh, thô lỗ nhổ một ngụm nước bọt kêu lên: “Phì, cậu đang suy nghĩ gì vậy? Cho dù cậu có suy nghĩ đó thì ông đây cũng không có hứng thú với đàn ông đâu!”

“Vậy thì tại sao anh lại gần tôi như vậy?” Triệu Quốc Khánh vẫn chưa yên tâm, hai cánh tay che ở trước ngực.

“Ta chỉ là muốn nhìn cậu một chút, xem cậu tỉnh chưa!” Huấn luyện viên Tiêu tức giận kêu lên, “Đừng nói bậy nữa, mau dậy đánh thức hai người bọn họ đi!”

“A.” Triệu Quốc Khánh nhìn huấn luyện viên Tiêu với vẻ cảnh giác trên khuôn mặt của mình, cái biểu tình kia khiến huấn luyện viên Tiêu có cảm giác muốn đánh người.

Phùng Tiểu Long cùng Lý Thực thành bị đánh thức, hai người trăm miệng một lời hỏi hai vấn đề.

Chúng ta làm sao lại ngất đi?

Đây là nơi nào?

“Các ngươi bị ta hạ dược rồi ngất đi, mục đích là muốn cho các ngươi ngủ ngon giấc, để có tinh lực đi ứng phó sau đó thi đấu sư đoàn. Về phần nơi này, đây là sư bộ.” Huấn luyện viên Tiêu giải thích nói.

Sau đó ba người Ba người Triệu Quốc Khánh thế mới biết mới biết bọn hắn đã ngủ mê một ngày một đêm, cũng từ trong núi sâu đi tới sư bộ.

Triệu Quốc Khánh hiểu dược lý, biết loại thuốc mà huấn luyện viên Tiêu hạ bọn hắn không là thuốc bình thường.

Bình thường khi bị hạ dược, người sẽ mê man và sau khi tỉnh lại đầu óc sẽ có chút khó chịu, nhưng ba người Triệu Quốc Khánh lại hoàn toàn không có loại phản ứng này, hơn nữa còn cảm giác tinh thần sảng khoái gấp bội.

Lần đầu tiên, Triệu Quốc Khánh có chút hiếu kỳ về thân phận của vị huấn luyện viên Tiêu trước mắt này.

Cái vấn đề huấn luyện viên Tiêu rốt cuộc là ai, chẳng những có năng lực tác chiến kinh người, hơn nữa còn hiểu được dược lý, trên người anh ta tựa hồ có rất nhiều bí mật.

Huấn luyện viên Tiêu thấy Triệu Quốc Khánh nhìn mình chằm chằm, nghĩ đến chuyện phát sinh giữa hai người trước đó, mất hứng hỏi: “Cậu nhìn cái gì?”

“Ách, không có gì.” Triệu Quốc Khánh không phải là người thích buôn chuyện, trong lòng dù cho có chút hiếu kỳ cũng không hỏi ra.

“Ùng ục ục......” Lúc này bụng ba người giống như đang thi đua, cứ liên tiếp lại kêu lên một tiếng, khiến ba người ngượng ngùng cúi đầu xuống.

“Đi thôi, mang các cậu đi ăn gì đó ngon.” Huấn luyện viên Tiêu nói xong cũng quay người đi ra ngoài.

Ba người Triệu Quốc Khánh thật sự đói bụng, vừa nghe nói có cái gì ăn, tự nhiên liền đi theo ra ngoài.

Trên đường đi, Triệu Quốc Khánh lần nữa phát hiện ra thân phận của huấn luyện viên Tiêu không tầm thường, phàm là sĩ quan gặp được bọn hắn, mặc kệ chức vị cao bao nhiêu đều sẽ chủ động cúi chào huấn luyện viên Tiêu, mà Huấn luyện viên Tiêu cũng chỉ cần đưa tay trả lễ liền xong việc.

Đây là nơi nào?

Nơi này chính là sư bộ nha!

Không nói đến cấp bậc Đại đội trưởng, thậm chí là cấp, nhìn thấy huấn luyện viên Tiêu vẫn rất cung kính y nguyên.

Vị huấn luyện viên Tiêu này chừng ba mươi tuổi, vậy mà có thể để cho phó sư đoàn đều tôn kính anh ta như thế, vậy hắn rốt cuộc là cấp bậc sĩ quan gì? Điều này đã phủ lên một bức màn bí ẩn về thân phận của anh ta một lần nữa.

Ba người Triệu Quốc Khánh được đưa tới chính là căn tin ở trong góc của sư bộ, vừa bước vào cửa của nơi này, một sĩ quan hậu cần liền vội vàng ra đón, thần sắc khẩn trương chào theo kiểu quân đội và kêu lên: “Tiêu......” Nói được nửa câu đột nhiên ngừng lại, quét qua ba người Triệu Quốc Khánh một chút, sau đó nói tiếp, “Huấn luyện viên, anh tới nơi này có chuyện gì không?”

“Đói bụng, muốn kiếm gì đó ăn.” Huấn luyện viên Tiêu trả lời.

“Được, không có vấn đề, lập tức đi!” Sĩ quan hậu cần đáp, quay người bỏ chạy.

Hiện tại vẫn chưa tới giờ cơm, trong phòng ăn không có người nào, cho nên không có thức ăn là chuyện bình thường, nhưng mặt của huấn luyện viên Tiêu lại giống như có chuyện lớn.

Sĩ quan hậu cần đã gọi toàn bộ người trong ban bếp núc tới, khẩn cấp tập hợp.

Bắt đầu với món khai vị, sau đó là bốn món lạnh, bốn món nóng và một số món chính.

Mặc dù những thức ăn này đều thường thấy nhất trong đồ ăn của bộ đội, nhưng lại bị ban bếp núc thay đổi hoa văn nên so với khách sạn còn ăn ngon hơn, có thể thấy được bữa cơm này của bọn hắn đã rất được chăm chút.

Lúc ăn cơm sĩ quan hậu cần lại xuất hiện một lần nữa, sau đó liền mang  những người trong ban bếp núc theo, để tránh quấy rầy bọn người Triệu Quốc Khánh dùng cơm.

Đồ ăn tràn đầy cả bàn, trong nháy mắt liền bị ba người Triệu Quốc Khánh quét sạch.

Nghĩ đến hai mươi ngày ba người bọn họ phải vượt qua trên núi cũng không có gì khó hiểu, lúc này cho dù là cái bánh bao hấp bình thường nhất được dọn ra, ba người Triệu Quốc Khánh cũng đều ăn như thể mỹ vị vô cùng, chớ nói chi là ban bếp núc đã toàn lực làm ra một bàn mỹ thực.

Huấn luyện viên Tiêu từ đầu tới cuối đều không động tới đũa, sau khi đám ba người ăn xong liền hỏi: “Ăn no chưa?”

“Ăn, ăn no rồi.” Ba người Triệu Quốc Khánh một bên nói một bên ợ một cái, thật là đến nước bọt cũng không nuốt được.

Huấn luyện viên Tiêu hừ nhẹ một tiếng, sau đó một mặt nghiêm nghị nói: “Trải qua hai mươi ngày đặc huấn các cậu đều đạt được sự trưởng thành đáng kinh ngạc, nhưng thứ thực sự xuất hiện trên chiến trường không phải là chủ nghĩa anh hùng cá nhân, mà là hợp tác đồng đội. Nếu như ba người các cậu hợp thành một tiểu đội chiến đấu, thì...... Quốc Khánh, trình độ xạ kích của cậu rất tuyệt, tôi đề nghị nếu có cơ hội cậu có thể thử súng bắn tỉa, đảm nhiệm trở thành một tay bắn tỉa.

“Ăn, ăn no rồi.” Ba người Triệu Quốc Khánh một bên nói một bên ợ một cái, thật là đến nước bọt cũng không nuốt được.

Huấn luyện viên Tiêu hừ nhẹ một tiếng, sau đó một mặt nghiêm nghị nói: “Trải qua hai mươi ngày đặc huấn các cậu đều đạt được sự trưởng thành đáng kinh ngạc, nhưng thứ thực sự xuất hiện trên chiến trường không phải là chủ nghĩa anh hùng cá nhân, mà là hợp tác đồng đội. Nếu như ba người các cậu hợp thành một tiểu đội chiến đấu, thì...... Quốc Khánh, trình độ xạ kích của cậu rất tuyệt, tôi đề nghị nếu có cơ hội cậu có thể thử súng bắn tỉa, đảm nhiệm trở thành một tay bắn tỉa.

“Vâng, Huấn luyện viên Tiêu.” Triệu Quốc Khánh đáp lại, trong số tất cả các chủng loại súng ống, mình quả thật rất có hứng thú đối với súng bắn tỉa, chỉ là từ khi tham gia quân ngũ đến nay cũng không có cơ hội tiếp xúc với súng bắn tỉa, chớ nói chi là đảm nhiệm chức tay bắn tỉa.

Huấn luyện viên Tiêu nói tiếp: “Thực Thành, cậu tương đối trung thực, nhưng ở trên chiến trường một mực xông pha chiến đấu như vậy, bất quá lại là một con đường chết, bởi vậy tôi đề nghị cậu sử dụng loại hình vũ khí như súng máy làm hỏa lực hạng nặng để canh giữ ở hậu phương.”

“Vâng, Huấn luyện viên Tiêu. Tạ ơn Huấn luyện viên Tiêu đã chỉ điểm!” Lý Thực thành cảm kích đáp, sau khi bị phân đến một đại đội phổ thông cậu chưa từng có nghĩ tới mình có một ngày có thể có cơ hội được ra chiến trường, nhưng sau khi cùng Triệu Quốc Khánh mạo hiểm hai lần cậu đột nhiên ý thức được mình sợ rằng sẽ còn có cơ hội chiến đấu, bởi vậy cậu đã ghi nhớ lời của huấn luyện viên Tiêu.

Ánh mắt của huấn luyện viên Tiêu rơi xuống trên thân Phùng Tiểu Long, trầm giọng nói: “Tiểu Long, trong ba người cậu là người lớn tuổi nhất, thời gian tham gia quân ngũ dài nhất, cũng có kinh nghiệm phong phú nhất, bởi vậy tôi đề nghị trong ba người cậu đảm nhiệm vai trò mũi nhọn của đội. Mũi nhọn của đội là chức vụ nguy hiểm nhất trong tiểu tổ chiến đấu, là người đầu tiên bị kẻ địch phát hiện, cũng là người phải ra mặt chiến đấu với kẻ địch, trong ba người ngoại trừ cậu e là không ai có thể đảm nhiệm được chức vụ này.”

Kỳ thật khả năng quan sát của Triệu Quốc Khánh xao hơn nhiều so với Phùng Tiểu Long, anh ta so với  Phùng Tiểu Long lại càng thích hợp đảm nhiệm chức mũi nhọn của đội, chỉ là huấn luyện viên Tiêu cảm thấy chỉ khi Triệu Quốc Khánh đảm nhiệm vị trí tay bắn tỉa mới có thể đem sức mạnh của tiểu tổ chiến đấu này phát huy đến cực hạn.

Mặt khác, Triệu Quốc Khánh có năng lực lãnh đạo lớn nhất trong ba người, mà tay bắn tỉa lại chính là chìa khóa để kiểm soát tình hình chung. Triệu Quốc Khánh đảm nhiệm vị trí tay bắn tỉa này, chẳng những có thể kiểm soát toàn bộ chiến cuộc, hơn nữa còn có thể tạo ra một loại bảo hộ vô hình cho Lý Thực thành và Phùng Tiểu Long.

Nói tóm lại, vị trí tay bắn tỉa càng thích hợp với Triệu Quốc Khánh hơn.

“Vâng, huấn luyện viên Tiêu.” Phùng Tiểu Long đáp, sau đó lại hỏi một câu, “Huấn luyện viên Tiêu, ngày mai thi đấu sư đoàn là muốn lấy tiểu tổ chiến đấu làm đơn vị đối kháng lẫn nhau sao?

Huấn luyện viên Tiêu lắc đầu trả lời: “Không. Buổi thi đấu sư đoàn ngày mai các cậu sẽ bị ném lên trên núi giống như thi đấu đoàn, chỉ là lần này các cậu phải kiên trì ba ngày ba đêm mới được, mà trong ba ngày này các cậu sẽ gặp phải ba ngàn tên lính truy kích lục soát, chỉ có kiên trì đến người cuối cùng mới có thể đại biểu cho sư đoàn tham gia thi đấu quân sự. Đương nhiên, mỗi người trong số các cậu đều có hy vọng bước vào cuộc thi quân sự xét theo khả năng chiến đấu của cá nhân mình, nhưng ta chỉ nói về mặt tiểu tổ chiến đấu thì hi vọng của các ngươi lại càng lớn một chút. Mặt khác......”

Nói tới chỗ này, huấn luyện viên Tiêu đột nhiên dừng lại, lắc đầu cười cười, không nói thêm câu nào.

Mặt khác cái gì, đó là điều ba người Triệu Quốc Khánh muốn biết, nhưng Huấn luyện viên Tiêu không nói, bọn hắn cũng không tiện truy vấn.

Điều mà huấn luyện viên Tiêu không nói là anh có linh cảm, những lính đánh thuê kia sẽ xuất hiện lần nữa tại thi đấu sư đoàn, đến lúc đó sẽ là một lần khảo nghiệm đối với ba người Triệu Quốc Khánh, cái gọi là đội hình chiến đấu cũng là một sự triển khai tác chiến để đối phó với tình huống như vậy trước.

“Được rồi, nếu các ngươi đã ăn no thì đi về nghỉ ngơi trước đi, ta còn có chút việc muốn làm.” Huấn luyện viên Tiêu nói xong cũng đứng dậy rời đi.

Ba người Triệu Quốc Khánh lại ngồi ở chỗ đó nghỉ ngơi hai phút, nghĩ đến không lâu sau đó nhà ăn sẽ bắt đầu ăn cơm, bọn hắn không thể cứ ở đây chiếm vị trí, thế là cũng liền đi ra khỏi nhà ăn.

Đi ra nhà ăn không bao xa ba người Triệu Quốc Khánh liền chú ý tới một nhóm người đang chạy bộ ngay trên bãi tập lớn trong sư bộ, trong đó còn có mấy người quen, Đàm Tinh Thần, Bàng Hổ đều ở trong đó.

“Nhìn xem, bọn hắn nhất định cũng là người tham gia thi đấu sư đoàn.” Lý Thực thành nhẹ giọng kêu lên.

Lúc này Đàm Tinh Thần và năm người khác cũng phát hiện ra ba người Triệu Quốc Khánh, song phương gặp nhau, lúc sau một người trong đó tò mò hỏi: “Ba người các cậu không phải bị loại khỏi tư cách tranh tài trong thi đấu đoàn sao, tại sao lại ở chỗ này?”

Lý Thực Thành cũng không suy nghĩ nhiều, thành thật t trả lời: “Ba người chúng ta là được đặc cách tham gia thi đấu sư đoàn.”

“Đặc cách?” Đối phương sững sờ, ngay sau đó liền cười nói, “Cái gì mà đặc cách, là đi cửa sau à?”

Sắc mặt của Lý Thực Thành trầm xuống, không biết giải thích như thế nào.

Phùng Tiểu Long nghe được lời nói đi cửa sau này cũng vô cùng tức giận, nếu như không phải bởi vì ba người được đặc cách trực tiếp tham gia thi đấu sư đoàn, vậy trừ Đàm Tinh Thần, Bàng Hổ, những người khác không có khả năng thu hoạch được tư cách tham gia thi đấu sư đoàn.

“Ngậm miệng!” Bàng Hổ hét lên một tiếng.

Đừng nhìn Bàng Hổ chỉ là một binh nhất, nhưng thực lực của hắn ta nằm ở chỗ, hắn là người mạnh nhất trong đám năm người Đàm Tinh Thần, và cũng là người có triển vọng trong thi đấu sư đoàn lần này, bởi vậy sĩ quan nói chuyện vừa nãy lập tức ngậm miệng lại, không dám đắc tội Bàng Hổ.

Thời điểm thi đấu đoàn Bàng Hổ đã từng được ba người Triệu Quốc Khánh cứu, bởi vậy trong lòng vô cùng cảm kích với ba người này, về phần ba người cùng lính đánh thuê chiến đấu cũng bởi vì đoàn trưởng ra lệnh muốn giữ bí mật, cho nên những người khác cũng không biết ba người lúc thi đấu đoàn có biểu hiện ưu tú đến mức nào.

Bàng Hổ đi lên trước một bước, chủ động vươn tay và nói: “Tôi rất vui khi thấy cậu ở đây, hy vọng các cậu cũng có thể thể hiện thật tốt trong trận đấu lần này."

Triệu Quốc Khánh mỉm cười bắt tay cùng hắn.

Sau khi song phương bắt tay, Bàng Hổ lập tức lộ ra biểu tình khiếp sợ, thứ nhất hắn cùng Triệu Quốc Khánh bắt tay đúng là vì cảm kích, thứ hai là muốn mượn cơ hội này so đấu một chút, lại phát hiện có chút không địch lại.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.