Chương trước
Chương sau
Động tác rất gọn lẹ.

Triệu Quốc Khánh phát hiện tên lính đánh thuê lần này linh hoạt hơn mấy tên lính đánh thuê ba lần trước, thế nên anh ta đoán rằng ít nhất tên lính đánh thuê này cũng thuộc cấp bạc.

Nếu như đổi thành hai mươi ngày trước, dưới tình huống không có bất kỳ vũ khí trang bị nào, nếu Triệu Quốc Khánh tiến lên chiến đấu với tên lính đánh thuê cấp bạc này của đội Bầy Sói, phần thắng sẽ bằng không, thế nhưng bây giờ hoàn toàn khác.

Trải qua hai mươi ngày huấn luyện đặc biệt, việc tác chiến độc lập của Triệu Quốc Khánh đã tăng lên gần gấp ba so với lúc tại cuộc so tài, chỉ bằng thanh đao đá trong tay cũng có thể giết địch.

Anh ta sẽ không giết tại đây.

Triệu Quốc Khánh đoán mục tiêu của tên này chỉ là thăm dò tình hình, nếu như giết người bây giờ sẽ đánh rắn động cỏ, đối đầu với cả liên đoàn chắc chắn không phải lựa chọn sáng suốt.

Để làm sáng tỏ điều này, Triệu Quốc Khánh cũng không nóng lòng ra tay, mà chỉ mai phục ở đây chờ xem chuyện gì sẽ xảy ra.

“Rào!”

Mục tiêu dưới tay tên lính đánh thuê không có khả năng chống cụ, chỉ là lúc bị đánh ngất cánh tay đụng phải lùm cây.

Tên lính đánh thuê dùng tay trái bịt miệng binh lính, tay phải cầm súng, và mắt xuyên qua lùm cây nhìn chằm chằm tên lính tuần phòng ở phía đối diện,

Tên lính tuần ngáp một cái, vẫn chưa tỉnh táo, không chú ý tới tiếng vang nhỏ vừa nãy.

Khi chắc chắn mình chưa bị phát hiện, tên lính đánh thuê vác tên lính kia trên vai, lặng lẽ rời đi. Lúc cách liên đội kia khoảng trăm thước, tên lính đánh thuê bắt đầu tăng tốc độ rời khỏi đó, trên vai đang vác một người hơn năm mươi ký cũng không hề ảnh hưởng tới tốc độ.

Chạy hơn ngàn mét, tên lính đánh thuê tiến tới triền núi.

Nơi này cao, rộng rãi, quan sát được hoàn cảnh xung quanh.

Khi đã chắc chắn bốn phía không có gì, tên lính đánh thuê ném tên đẳng binh xuống đất, tên đẳng binh bị đánh thức bởi mấy viên đá cứng, chỉ là miệng đang bị họng súng dí thẳng vào.

Mắt nhìn thấy hung thần mặc trang phục kỳ lạ, tên đẳng binh hít khí lạnh, không dám nói một lời.

Tên lính đánh thuê dùng ngôn ngữ nước Z, nói: “Không được kêu, nếu không ta cắt lưỡi cho ngươi sống không bằng chết.”

Tên đẳng binh lật đật gật đầu, mặc dù tên này đã làm lính được hai năm, thuộc hàng lão làng trong bộ đội, nhưng có thể lười thì cứ lười, chỉ muốn làm lính hai năm rồi quay về làm một công việc tốt, chưa từng nghĩ mình sẽ gặp phải chuyện này.

Lính đánh thuê rất mãn nguyện với biểu hiện của tên đẳng binh, hỏi: “Biết Triệu Quốc Khánh không?”

Triệu Quốc Khánh? Đầu tiên tên đẳng binh lắc đầu, sau đó lại nghĩ về tin đồn Triệu Quốc Khánh đánh bại Đàm Thiểu Ngữ, thế là lập tức gật đầu một cái.

“Nói, đang ở đâu?” Tên lính đánh thuê có phần hơi phấn khích nói.

Tên đẳng binh lắc đầu một cái.

Tên lính đánh thuê tức giận tát tên đẳng binh một bạt tai, ánh mắt hung ác nói: “Nhóc con, mày… giỡn tao?”

Tên đẳng binh vội vàng giải thích: “Tôi chỉ nghe nói có người như thế, nhưng cũng chưa từng gặp. Hơn nữa tên đó phải lẩn trốn như bao thí sinh khác, sao biết được đang ở đâu chứ?”

Tên lính đánh thuê có chút thất vọng, vốn còn tưởng rằng bắt sống người sẽ có thể biết được vị trí nơi ở của Triệu Quốc Khánh, nhưng không ngờ chỉ mất thời gian.

“Xoạt.” Binh đao lạnh lẽo rút ra, tên lính đánh thuê đằng đằng sát khí.

Dùng súng sẽ có tiếng vang, nhưng dùng đao thì không.

“Anh… anh định giết tôi sao?” Tên đẳng binh run run hỏi.

Tên lính đánh thuê hừ lạnh một tiếng, thanh đao trong tay lướt qua cổ của tên đẳng binh.

Trong lúc bất chợt, mu bàn tay của tên lính đánh thuê, một cây đao đá được mài vô cùng sắc đặt trên mu bàn tay, mặc dù không xuyên thẳng qua, thế nhưng đã khiến bàn tay này bị trọng thương, khiến thanh đeo trong tay rơi xuống đấy.

“Hự!” Giọng nói đứt quãng, gió quét về phía tên lính đánh thuê.

Tên lính đánh thuê kinh ngạc, không ngờ mình bị tập kích như thế, hơn nữa còn không hề phát hiện đối phương đang ở bên, biết mình đã gặp phải bậc lão luyện, nào dám thờ ơ, vội vàng né tránh.

Người tập kích tên lính đánh thuê chính là Triệu Quốc Khánh, không thể trơ mắt nhìn chiến hữu của mình bị giết, lúc này mới ra tay cứu giúp.

Tên lính đánh thuê tướng Triệu Quốc Khánh sẽ tấn công vào chỗ hiểm, thế nhưng thực tế Triệu Quốc Khánh chỉ tập kích tay phải của tên lính đánh thuê.

“Bốp!”. Đao đá thuận tay chém xuống.

“Á!” Tên lính đánh thuê kêu lên, ngón tay đang đặt ở cò súng bị chém rớt.

Đao đá cũng vì thế mà bị gãy, nửa đoạn nhánh cây trong tay Triệu Quốc Khánh đâm về phía tên lính đánh thuê.

“Á!” Tên lính đánh thuê lại lên tiếng, nhánh cây trong tầm mắt, điều này khiến mắt không nhìn thấy gì nữa.

Trước tiên phế bỏ hai tay địch, tiếp theo là mắt của đối phương. Triệu Quốc Khánh đã nghĩ những chiêu cắt này từ sáng sớm, vì thế hành trình tập kích mới hoàn thành thuận lợi như thế.

Tay của địch bị phế, dù muốn phản kháng cũng không dễ dàng, bây giờ ngay cả ánh mắt cũng không thấy đồng nghĩa với việc đã bị đánh bại hoàn toàn.

Triệu Quốc Khánh lại đánh hai cái, tên lính đánh thuê bất tỉnh, lúc này mới quay lại nhìn tên đẳng binh đã bị sợ tới mức choáng váng.

“Là ai đấy?” Tên đẳng binh nhìn Triệu Quốc Khánh, rất sợ Triệu Quốc Khánh sẽ ra tay với mình.

Triệu Quốc Khánh cũng không để ý đến tên đẳng binh, trước tiên tước vũ khí của tên lính đánh thuê, sau đó nhặt quân đao cùng trang bị lên, trang phục và vũ khí tốt hơn dự tính nhiều.

Trói tên lính đánh thuê lại, Triệu Quốc Khánh quay sang hỏi tên đẳng binh: “Có thức ăn không?”

“Có, có!” Tên đẳng binh vội vàng lấy ra hai miếng bánh đưa tới.

Triệu Quốc Khánh mở ra, sau đó lại nhìn chằm chằm tên đẳng binh: “Nước”

Tên đẳng binh nào dám do dự, vội vàng lấy ấm đưa cho Triệu Quốc Khánh, lấy lòng nói: “Anh trai, anh trai, cũng tham gia cuộc so tài sao? Tên gì thế, sao lại lợi hại như vậy?” Vừa nói ánh mắt lại nhìn về phía tên lính đánh thuê, lên tiếng dò xét: “Tên này là ai?”

Triệu Quốc Khánh đã nhìn thấy huy hiệu đầu sói bạc của tên lính đánh thuê kia từ trước, phỏng đoán của anh ta được xác nhận là đúng, nếu như đối phương không tập trung vào tên đẳng binh, anh ta đãkhông dễ dàng tập kích như thế.

Vì để tránh lúc chiến đấu mắc tè, Triệu Quốc Khánh không dám uống quá nhiều nước, đưa chiếc ấm lại cho tên đẳng binh, nói: “Đi đi, đừng quay lại tìm.”

Mất vũ khí là tội, trong lòng tên đẳng binh vô cùng sốt ruột, vội vàng nói: “Thế tôi đi trước, hẹn gặp lại.” Nói xong cũng chạy như thoát thân, thế nhưng liên đội nằm ở đâu tên đó cũng không biết, chờ tới lúc quay về liên đội đã là chuyện của nửa tiếng sau.

Ăn mấy miếng bánh, uống chút nước, tinh thần của Triệu Quốc Khánh đã tốt lên, lúc này mới tới đối phó tên lính đánh thuê kia, rút quân đao đâm thẳng vào tay đối phương.

Tên lính đánh thuê bị đánh thức, phát hiện trang bị của mình, bao gồm cả trang phụ đều bị Triệu Quốc Khánh cướp, hỏi: “Là ai?”

“Không phải vừa mới tìm đó sao?” Triệu Quốc Khánh hỏi ngược lại, cũng xem như để lộ thân phận của mình.

“Triệu Quốc Khánh!” Tên lính đánh thuê kinh ngạc lên tiếng. Trời tối, Triệu Quốc Khánh lại nấp dưới trang phục nguỵ trang, khiến tên đó vừa nhìn nhưng không thể nhận ra Triệu Quốc Khánh.

Triệu Quốc Khánh cười lạnh, kề dao vào cổ đối phương, đi thẳng vào vấn đề: “Lần này bọn mày có bao nhiêu tên?”

Tên lính đánh thuê không trả lời câu hỏi của Triệu Quốc Khánh, mà lại hỏi ngược lại: “Mày không muốn biết vì sao bọn tao lại đến tìm mày sao?”

“Bắt cóc, chuyện này tao đã biết lâu rồi, mấy tên trước đó đều bị giết rồi.”

Tên lính đánh thuê biến sắc, mặc dù đã biết chuyện những kẻ phái đến trước đây đều đã chết, thế nhưng chưa bao giờ nghĩ đều chết trong tay một tên tân binh như Triệu Quốc Khánh này.

Chỉ là một tên tân binh, sau có thể giết được nhiều như thế?

Tên lính đánh thuê có hơi nghi ngờ.

“Nếu không tin, tao có thể giết luôn mày bây giờ.” Triệu Quốc Khánh lạnh giọng nói, phát tán sự ớn lạnh khiến tên lính đánh thuê run run.

Có thể trở thành lính đánh thuê cấp bạc, đã chém giết không ít, nhìn thôi đã biết Triệu Quốc Khánh không đùa.

“Tin, ý tôi là anh không muốn biết vì sao họ lại bắt cóc anh, là ai đã thuê họ sao?” Tên lính đánh nói.

Đương nhiên Triệu Quốc Khánh muốn biết vấn đề này, anh cũng từng hỏi tên lính đánh thuê từng bắt cóc mình, nhưng đối phương cũng không biết.

“Sao, mày sẽ nói cho tao biết?” Triệu Quốc Khánh nhìn chằm chằm đối phương, hỏi.

Tên lính đánh thuê gật đầu, nói tiếp: “Bộ đàm của tôi chắc đang ở chỗ anh, chắc anh cũng muốn nói chuyện trực tiếp với phó đoàn, anh ta sẽ nói cho anh biết.”

Phó đoàn!

Triệu Quốc Khánh có hơi bất ngờ, Bầy Sói cử phó đoàn vì mình, đúng là vinh dự lớn.

Bộ đàm của đối phương bị Triệu Quốc Khánh ném vào bụi cỏ ở phía xa, dùng bộ đàm có địch thật sự có thể nghe trộm được một vài tin tức quan trọng của địch, thế nhưng Triệu Quốc Khánh lo trong bộ đàm sẽ ẩn chứa chức năng xác định vị trí, thế nên từ bỏ ý định mang theo nó.

“Cái này sao?” Triệu Quốc Khánh tìm bộ đàm tới trước mặt tên lính đánh thuê.

Bộ đàm rất hữu dụng trên chiến trường, ngoại trừ tín hiệu ra còn che giấu rất tốt,bộ đàm của các nhóm đánh thuê cao cấp thường rất hiện đại, còn bộ đàm của nhóm lính đánh thuê hạng ba như Bầy Sói đã hơi lỗi thời, to như lựu đạn cầm tay vậy.

Tên lính đánh thuê gật đầu: “Đúng thế, ấn nút nói chuyện vào điện thoại là có thể liên lạc với phó đoàn.”

Triệu Quốc Khánh ấn nút nói chuyện, sau đó thả bộ đàm xuống trước mặt tên lính đánh thuê.

“Lang Đầu, Lang Đầu, đây là Lang Nhãn, nhận được xin trả lời.” Tên lính đánh thuê nói ám hiệu vào bộ đàm.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.