Chương trước
Chương sau
“Đừng nhúc nhích, lần sau lại như thế thì không ai cứu được cậu đâu!” Triệu Quốc Khánh hét lên một câu, nhưng trong lòng rất cảm động, trong đời sẽ gặp được bao nhiêu anh em cam tâm tình nguyện chết vì mình chứ?

“Ồ.” Lí Thực Thành đáp lại, nằm ở đó bất động.

Sau khi cầm máu và băng bó, Triệu Quốc Khánh đã làm xong những gì anh phải làm với kỹ thuật điêu luyện, thì từ xa có tiếng bước chân chạy loạn xạ.

“Nhanh lên, chắc ở đâu quanh đây thôi!”

“Đại đội trưởng, ở đằng kia!”

“Mọi người cẩn thận chút nhé!”

Triệu Quốc Khánh nhìn sang thì thấy hàng chục bóng người đang chạy tới, chính là đại đội phụ trách khám xét gần đó đã nghe thấy tiếng súng và đến kiểm tra tình hình.

“Quốc Khánh, cậu nhanh đi đi, tiểu đội trưởng và tôi sẽ không sao đâu!” Lí Thực Thành thúc giục, lo lắng rằng sau khi binh lính đến, Triệu Quốc Khánh sẽ bị loại khỏi cuộc thi.

Đây chính là anh em, đây chính là chiến hữu! Rõ ràng là tình hình của chính mình rất tồi tệ, nhưng họ vẫn đang nghĩ đến người anh em của mình.

Triệu Quốc Khánh thực sự muốn đi cùng với Lí Thực Thành và Phùng Tiểu Long, nhưng anh không thể làm vậy. Cả hai trở nên như thế này là do anh, nếu anh không giành được thứ hạng nào trong cuộc thi này, điều đó tương đương với việc nguyện vọng của họ tan tành mây khói.

Quan trọng hơn là, ẩn trong khu vực thi đấu còn có phó đội trưởng Fold của nhóm lính đánh thuê bầy sói và bốn tên lính đánh thuê cấp vàng, anh muốn ở lại để xử lý chúng!

Triệu Quốc Khánh vỗ vỗ vai Lý Thực Thành, trầm giọng nói: “Người anh em, bảo trọng.” Lí Thực Thành gật gật đầu, trong lòng đột nhiên có chút bi thương, nhìn thấy Triệu Quốc Khánh lấy thứ gì đó trên người của một tên lính đánh thuê, chuẩn bị rời đi bèn hét lên: "Quốc Khánh, cẩn thận chút nhé, nhất định phải sống sót đấy!"

“Ừ!” Triệu Quốc Khánh trả lời, quay người liền mất hút vào trong núi rừng.

“Kia là một cái xác!”

“Còn có ở đây nữa!”

“Trời ơi, họ là ai vậy?”

“Mau đến đây, người này vẫn còn sống! Là người của chúng ta!”

Triệu Quốc Khánh, người đang ẩn trong bóng tối, nhìn thấy Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long được mang đi, anh mới an tâm rời đi. Lý Thực Thành và Phùng Tiểu Long vốn định được đưa thẳng ra khỏi khu vực thi đấu, nhưng ngay sau khi Triệu Quốc Khánh rời đi, hai người đã xuất hiện trước mặt ngăn Đại đội lại, một trong số họ là Giang Tông, một bác sĩ quân y nổi tiếng trong sư đoàn, và người kia là huấn luyện viên Tiêu Văn Nghĩa.

Đại đội trưởng chỉ huy đội không biết Tiêu Văn Nghĩa, nhưng anh ta biết Giang Tông. Giang Tông là bác sĩ quân y nổi tiếng nhất sư đoàn, dù là sĩ quan hay binh lính trong sư đoàn, ít nhiều đều được ông ta chữa trị, nên uy tín của ông ta trong sư đoàn rất cao.

Sau khi nhận ra Giang Tông, đại đội trưởng lập tức bước tới, chào một kiểu chào tiêu chuẩn của quân đội và gọi: “Bác sĩ Giang, sao chú lại ở đây?”

Giang Tông đã ngoài bốn mươi tuổi, mặt mày nhân hậu, bình hường khi nhìn thấy bất cứ ai cũng đều là bộ dạng cười hề hề, nhưng lúc này, gương mặt ông nhíu lại đầy căng thẳng lộ vẻ lo lắng.

"Họ bị thương sao?"Thấy Giang Tông nhìn hai người bị thương phía sau, đại đội trưởng lập tức tránh sang một bên nói: “Ồ, hai người này là quân nhân tham gia cuộc thi, trên người cả hai đều có nhiều vết thương do đạn bắn, tôi đang định đưa họ về sở chỉ huy sư đoàn."

Một bóng người nhanh hơn Giang Tông chạy qua bên người đại đội trưởng, ngồi xổm xuống, đặt tay trái và tay phải lên mạch của Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, sắc mặt trở nên nặng nề.

“Huấn luyện viên Tiêu.” Lí Thực Thành có chút lo lắng gọi một tiếng.

Tiêu Văn Nghĩa nhẹ nhàng đáp lại, quay đầu lại nói với Giang Tông: “Bác sĩ Giang, tình huống của hai người họ rất đặc biệt. Tôi phải tiến hành phẫu thuật cho họ ở ngay đây!”

“Ở đây luôn sao?” Đại đội trưởng tò mò nhìn chằm chằm Tiêu Văn Nghĩa, thầm nghĩ anh ta là ai.

Giang Tông không phản đối, bởi vì y thuật của Tiêu Văn Nghĩa hơn ông rất nhiều, hơn nữa Tiêu Văn Nghĩa giỏi về sơ cứu trên chiến trường, cho dù điều kiện tồi tệ hơn điều kiện hiện tại, Tiêu Văn Nghĩa cũng có thể tiến hành chữa trị cho người bị thương.

Có một lý do tại sao tất cả các sĩ quan trong sư đoàn đều rất kính trọng Tiêu Văn Nghĩa, mặc dù Tiêu Văn Nghĩa chỉ mới ngoài 30 tuổi, nhưng anh đã là đại đội trưởng của bác sĩ quân y đặc chủng.

Rất ít sĩ quan bình thường nghe nói đến bác sĩ quân y đặc chủng, Giang Tông vốn là bác sĩ quân y, tiến vào bộ đội bác sĩ quân y đặc chủng cũng giống như tâm lý của những người lính bình thường muốn vào bộ đội đặc chủng vậy.

Bác sĩ quân y đặc chủng được gọi là lực lượng đặc biệt trong bác sĩ quân y, thực ra cũng không đơn giản như vậy, không phải chỉ cần có trình độ y khoa cao mới được vào bộ đội bác sĩ quân y đặc biệt. Bác sĩ quân y đặc biệt có hai yêu cầu cơ bản đối với tất cả các thành viên, đó là kỹ năng siêu việt về y tế và sức chiến đấu xuất sắc.

Nói một cách đơn giản, yêu cầu của các bác sĩ quân y đặc biệt đối với các thành viên là khi cầm súng, họ phải có hiệu quả chiến đấu không thua gì lính đặc công bình thường, khi cầm dao phải có trình độ y tế của các bác sĩ chuyên khoa ở các bệnh viện lớn.

Y thuật cùng hiệu quả chiến đấu, đối với người bình thường mà nói, yêu cầu của quân y đặc biệt còn khó hơn lên trời, hơn nữa còn có thể đạt chuẩn y sĩ quân y đặc chủng, vì vậy số lượng của các bác sĩ quân y đặc chủng càng hiếm hơn so với bộ đội đặc chủng, được gọi là gấu trúc trong số các bác sĩ quân y.

Với Giang Tông mà nói, ông được biết đến như một bác sĩ lão luyện hoặc một thần y trong chuyên môn của mình, và ông có tiếng là chữa khỏi bệnh bằng thuốc, nhưng trước mặt Tiêu Văn Nghĩa, ông cũng chỉ giống như một học sinh mà thôi.

Một học sinh nào dám chất vấn quyết định của giáo viên? Giang Tông lập tức chỉ thị cho đại đội trưởng: “Dựng lều trại ngay lập tức, chúng tôi chuẩn bị tiến hành phẫu thuật cho những người bị thương ở đây, trong quá trình hành quân không ai được làm phiền chúng tôi!”

“Được!” Đại đội trưởng đáp ứng ngay, quay người ra lệnh cho các binh sĩ. Khả năng chiến đấu của những binh sĩ này có thể có hạn, nhưng không có nghĩa là họ thực sự tệ, ít nhất họ chắc chắn là những người lính xuất sắc so với người thường.

Trong vòng chưa đầy một phút, một chiếc lều đã được dựng lên trong rừng, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành cũng được đưa vào.

Tiêu Văn Nghĩa cũng đã tận dụng giây phút này để tìm rõ nhóm máu của Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, một người nhóm máu A và một người nhóm máu B.

Cần một lượng lớn huyết tương trong quá trình phẫu thuật, Tiêu Văn Nghĩa và Giang Tông không mang huyết tương, cho nên cần lấy máu tạm thời tại chỗ.

May mắn thay, có hơn 70 chiến sĩ ở đây, tất cả đều là những người đầy nhiệt huyết, khi biết cần phải truyền máu để cứu người, họ đều xắn tay áo kêu cứ lấy máu của mình, điều này đã giải quyết triệt để vấn đề huyết tương.

Tiêu Văn Nghĩa có danh hiệu là Tiêu Nhất Đao, chỉ cần người chưa chết thì anh ta có thể khiến người ta sống lại chỉ bằng một dao, có anh ta ở đây, Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành coi như muốn chết cũng khó.

Toàn bộ ca phẫu thuật kéo dài gần ba tiếng đồng hồ, đối với Lý Thực Thành thì việc cứu chữa tương đối đơn giản, cậu không bị trúng chỗ hiểm, chỉ cần lấy đầu đạn trong người ra là được.

Việc chữa trị cho Phùng Tiểu Long có chút phiền phức hơn, bởi vì một viên đạn nằm sát tim nên phải mất hai tiếng đồng hồ mới có thể chữa lành vết thương cho anh.

Giang Tông trong quá trình phẫu thuật chỉ làm hai việc, học tập và trợ thủ. Sau ca phẫu thuật, Tiêu Văn Nghĩa phân phó Giang Tông: "Hãy đưa hai người họ trở lại sư đoàn trước. Tôi còn có việc khác phải làm."

Vâng!” Giang Tông làm một động tác kính lễ, qua lần phẫu thuật cấp cứu này ông triệt để bái phục Tiêu Văn Nghĩa rồi, những gì học được từ cậu ta sẽ có lợi cho ông cả đời.

Tiêu Văn Nghĩa không cùng rời đi là vì lo lắng cho Triệu Quốc Khánh, nếu không có sự hỗ trợ của Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành, anh sợ rằng Triệu Quốc Khánh sẽ không thể một mình đối phó với những tên lính đánh thuê còn lại.

Khi Triệu Quốc Khánh tách khỏi Lí Thực Thành và Phùng Tiểu Long, anh đã nghĩ ra cách đối phó với những người lính đánh thuê còn lại, anh quyết định không tìm lính đánh thuê như ruồi không đầu nhặng xị cả lên, mà là sẽ để lính đánh thuê tìm đến anh.

Đỉnh Ưng Đầu nằm ở giữa khu vực thi đấu, tên được đặt như vậy là đặt theo hình dạng giống đầu đại bàng, lúc này Triệu Quốc Khánh đang ẩn náu trong Đỉnh Ưng Đầu.

“Này, chắc mày biết tao là ai chứ.” Triệu Quốc Khánh nói vào bộ đàm của lính đánh thuê.

“Triệu Quốc Khánh!” Giọng của Fold - phó trưởng nhóm lính đánh thuê bầy sói phát ra từ bộ đàm.

“Tao vẫn còn sống, hẳn là mày rất ngạc nhiên đúng không?” Triệu Quốc Khánh hỏi. Fold quả thực có chút không vui, người bên kia chỉ là tân binh mà thôi, mình mang theo bốn lính đánh thuê cấp vàng và mười lăm lính đánh thuê cấp bạc mà còn chưa hoàn thành nhiệm vụ, điều này khiến cậu ta rất mất mặt.

“Mày sẽ không sống được bao lâu nữa đâu.”

“Vậy sao?” Triệu Quốc Khánh cười nhạo, khiêu khích: “Mười lăm lính đánh thuê cấp bạc của mày trước đây chắc cũng nghĩ như vậy, và tao nghĩ bây giờ tất cả bọn chúng đều phải hối hận khi có những suy nghĩ như vậy.”

“Mày giết họ rồi?” Fold không dám tin hỏi, trước đây cậu ta đã từng liên lạc với đám lính đánh thuê đó, nhưng không ai trả lời.

Mười lăm tên lính đánh thuê cấp bạc đi theo Fold là một đội chiến đấu, và họ là những người ưu tú nhất trong số những lính đánh thuê cùng cấp. Không nói đến đối phó với một tân binh, ngay cả đối phó với một người lính đặc chủng cũng không dễ dàng một lần giết hết như thế, cho nên Fold có chút không tin.

“Mày sẽ có thể gặp lại chúng sớm thôi.” Triệu Quốc Khánh tiếp tục khiêu khích, trước tiên cố gắng khiêu khích đối thủ là chiến lược của anh, và khi một người mất đi lý trí, hiệu quả chiến đấu của hắn ta cũng sẽ giảm đi.

Fold tức giận thật, nhưng vẫn khống chế được bản thân, cậu ta lạnh lùng nói: "Được rồi, tao thừa nhận trước đây tao đã đánh giá thấp mày rồi. Nhưng mà, lời tao đã nói sẽ không bao giờ thay đổi, mày sẽ không sống được bao lâu nữa đâu!"

"Phải vậy không? "Triệu Quốc Khánh cười khinh thường, rồi nói tiếp.

"Tao nghĩ chắc mày có thể nhìn thấy một ngọn núi như đầu chim ưng, tao sẽ chờ mày ở đấy để xem ai trong chúng ta sẽ chết trước! Hy vọng mày không giống như những tên tay sai vô dụng của mày, nếu vậy tao sẽ rất thất vọng."

“ Mày...”  Fold hoàn toàn tức giận thật rồi, nghiêm nghị nói: “Thằng oách con, mày đợi đó cho tao, tao sẽ tự tay giết mày!”

“Tao sẽ đợi.” Triệu Quốc Khánh nói xong liền kết thúc cuộc trò chuyện.

Mặc dù lời nói của Triệu Quốc Khánh đầy xem nhẹ và khinh thường Fold và những người lính đánh thuê của cậu ta, nhưng anh không có một chút khinh địch nào.

Những người lính đánh thuê trước sau đều chết vì sai lầm chết người là coi thường kẻ thù, hơn nữa trước đây tác chiến còn có Phùng Tiểu Long và Lý Thực Thành hỗ trợ, bây giờ chỉ còn lại một mình, anh càng phải đề phòng hơn.

Coi thường kẻ thù là điều tối kỵ, Triệu Quốc Khánh không bao giờ đánh giá thấp kẻ thù của mình, đó cũng là lý do quan trọng khiến anh vẫn sống sót dù có nhiều lần giáp mặt bất cứ nguy cơ nào.

Đỉnh Ưng Phong, có lẽ bởi vì ngọn núi này quá dễ thấy trong khu vực thi đấu, không có ai tới gần ngọn núi này, cho dù là binh lính tham gia thi đấu hay là quân lính đang tìm kiếm, nơi này yên tĩnh hơn nhiều so với những nơi khác.

Trên đỉnh Ưng Đầu này đột nhiên xuất hiện một bóng người đầy mạnh mẽ, dưới bộ đồ ngụy trang đeo huy hiệu hình đầu sói vàng ở gần ngực.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.