"Dù sao chân của cậu đã như vậy rồi, nên nếu tôi không trị hết được thì đối với cậu mà nói cũng không có tổn thất gì." Triệu Quốc Khánh nói.
Lời này thật sự làm người khác tổn thương, nhưng sự thật đúng là như vậy.
Cả người Phong Cốc Tuấn sửng sốt một chút rồi sau đó thoải mái cười: "Anh nói đúng dù sao tôi cũng không thiệt hại gì, để cho anh nhìn một chút thì cũng đâu có gì đúng không?" Nói xong liền ngồi xuống rồi cuốn ống quần lên.
Vết sẹo lớn cỡ mười lăm mười sáu cm như con rết ở cẳng chân Phong Cốc Tuấn, chỉ mới nhìn thôi đã làm cho người ta cảm thấy khiếp sợ, nên cũng không biết lúc trước Phong Cốc Tuấn đã phải chịu đựng bao nhiêu thống khổ to lớn.
Triệu Quốc Khánh lấy ra một kim châm rồi một bên thì đâm vào vết sẹo còn một bên hỏi: "Tôi nghe nói rằng chấn thương này là do Lãnh Vô Sương gây ra, có thể nói cho tôi biết lúc ấy đã xảy ra chuyện gì không?"
Cũng không biết có phải là do kim châm đâm vào nên cảm thấy đau đớn hay là do nhắc tới vấn đề này lần nữa nên kích thích Phong Cốc Tuấn, mà anh ta không tự giác run rẩy một chút.
"Sau khi bước vào khóa huấn luyện bộ đội đặc chủng thì chúng tôi sẽ giống như bộ đội đặc chủng chân chính, có thể chấp hành một số nhiệm vụ để chiến đấu chỉ là cấp bậc nhiệm vụ chiến đấu sẽ tương đối thấp một chút. Lúc ấy vừa vặn tôi và Lãnh Vô Sương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-dau-binh-vuong/2435434/chuong-55.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.