Đàm Thiếu Ngữ nhìn ra em trai Đàm Tinh Thần tốt hơn trước đây nhiều, đây cũng không phải hiệu quả của băng bó cầm máu, tất cả là nhờ những châm mà Triệu Quốc Khánh đâm kia, cảm kích nói: “Cảm ơn cậu!”
Triệu Quốc Khánh cất kim châm quay lại giải thích với Đàm Thiếu Ngữ: “Thương thế của em trai anh coi như tạm thời ổn định rồi, chỉ là tôi không đề nghị anh ta tiếp tục ở lại đây, tốt nhất nên đưa anh ta đến bệnh viện để tiếp tục điều trị.”
Đưa đến bệnh viện, đây cũng có nghĩa Đàm Tinh Thần sẽ phải rời khỏi trận đấu.
Đàm Thiếu Ngữ sững sờ trong này, sắc mặt nặng nề nói: “Em trai nhất định hy vọng kiên trì đến cuối cùng!”
“Tôi sẽ giải thích với Đàm Tinh Thần, lấy tính cách của anh ta đúng là sẽ kiên trì đến cùng, không muốn rời đi như vậy.” Triệu Quốc Khánh nói xong hơi ngừng, vẻ mặt nghiêm túc nhìn Đàm Thiếu Ngữ, tiếp tục giải thích: “Anh có nghĩ tới hay không, tình huống thân thể anh ta bây giờ còn có thể chiến đấu sao? Đừng nói là Đàm Tinh Thần, nói ngay cả anh, nếu chúng ta không kịp thời chạy tới nơi này thì anh cho rằng mình còn có thể kiên trì bao lâu?”
Đàm Thiếu Ngữ lại khẽ giật mình, trong lòng gõ lên hồi chuông cảnh báo.
Nếu không phải bốn người Triệu Quốc Khánh kịp thời đến, vậy em trai sẽ chết trước đi, mình không kiên trì được bao lâu nhất định cũng sẽ chết ở dưới súng kẻ địch.
Nói cách khác, là Triệu Quốc Khánh
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-dau-binh-vuong/2435418/chuong-62.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.