Một tên sĩ quan núp trong bụi cây cách Lãnh Vô Sương hơn 150m, Trương Đức Thành đang nhận mệnh lệnh của Lãnh Vô Sương bao vây mục tiêu ở hướng khác. Cảnh ngộ của anh ta cũng giống như Lãnh Vô Sương.
Mục tiêu đột nhiên biết mất, tiếng súng và tiếng hét vọng đến.
Điều khác biệt là, tốc độ của Lãnh Vô Sương nhanh hơn anh ta một chút, Lãnh Vô Sương lao đến canh hai người động đội đang bị thương.
Thấy Lãnh Vô Sương bị kẹt ở bên trong Trương Đức Thành dừng bước chân, không phải anh ta không muốn đi vào cứu người, mà là anh ta tự biết mình không có năng lực đó.
Lãnh Vô Sương là người thế nào chứ, anh ta là lính đặc chủng chính quy của năm ngoái!
Ngay cả Lãnh Vô Sương cũng bị nhốt ở trong, hắn đi vào chỉ có mà tìm chết!
Trương Đức Thành lẩm bẩm trong bụng, thấy lực lượng bên địch quá đông, hoàn toàn không có cách ra tay.
“Xoẹt!” Một bóng người đột nhiên phóng ra từ đằng sau anh ta, tay hắn cầm một cây gunto đâm vào sau lưng của Trương Đức Thành.
Trương Đức Thành có thể tham gia cuộc thi quân đoàn thì ắt hẳn cũng có năng lực nào đó, anh ta nghe thấy sau lưng có tiếng động bèn lăn sang một bên.
Cây gunto không đâm trúng vào lưng của Trương Đức Thành, nhưng nguyên cây gunto đã cắm vào bả vai của anh ta, thậm chí xương bả vai cũng bị đâm xuyên.
“A!” Trương Đức Thành đau đớn hét lên, sau đó anh ta nhìn thấy một gương mặt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-dau-binh-vuong/2435407/chuong-67.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.