Hinh Ly à! Anh đã để mất em một lần rồi, anh sẽ không buông tay nữa. Anh nhất định, sẽ không buông tay...
Cô tỉnh lại, thấy mình đang nằm trong một căn phòng bày trí rất đẹp mắt và tinh tế. Cứ nghĩ mình đã được Thiếu Phong đưa về nhà, vì không muốn nhìn thấy mặt anh nên cô đã lập tức ngồi dậy định rời đi. Nhưng vừa gượng người dậy, đầu óc đã choáng váng không nhìn rõ được gì. Cô đã dầm mưa lâu như vậy, có khoẻ đến mấy cũng không thể nào mà chịu được.
Cánh cửa chợt mở, người cầm bát cháo nóng nghi ngút khói đi vào khiến cho cô ngạc nhiên
"Cao Luân?"
"Em vẫn còn mệt, đừng có cử động lung tung"
Anh ta mang cháo đến tận giường cho cô, ngồi bên cạnh, vừa khuấy vừa thổi để cô có thể ăn nó mà không bị bỏng. Hinh Ly có chút bất ngờ, đã bao nhiêu lâu không gặp anh rồi, bây giờ thật không ngờ vẫn còn có thể gặp lại.
"Đã bao lâu rồi không gặp, anh vẫn khoẻ chứ?"
Nhớ lại chuyện khi đó, Hinh Ly vẫn cảm giác như vừa xảy ra mới hôm qua. Cô bây giờ đối với Cao Luân vẫn còn có một thứ gì đó mà bản thân không lí giải được, cũng không hiểu đó là thứ cảm xúc gì.
Anh ta cười lãnh đạm trả lời
"Anh vẫn ổn, nhưng từ ngày mà em đi"...
Hinh Ly vừa nghe anh ta nhắc đến chuyện cũ, cô đã liền ngắt lời
"Chuyện đã qua lâu rồi, đừng nhắc lại nữa"
Cao Luân cười nhạt, quả nhiên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-cung-chieu-vo-cua-han-tong-tai/2805223/chuong-22.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.