Hai tháng sau.
Gần đây Lâm An Nhi cảm thấy bồn chồn không ổn, lại không muốn đi đâu. Nhìn sang bà mẹ cả ngày chỉ biết đi mua sắm của mình mà phát chán, cô ta quyết định dọn ra riêng.
"Oẹ"...
Lại một bữa ăn không ngon miệng, nhìn thấy thức ăn dọn lên là lại muốn nôn. Lâm An Nhi cảm thấy gần đây cả người bủn rủn nên đã quyết định đi đến bệnh viện khám thử xem sao.
"Thế nào? Có phải là đường tiêu hóa của tôi có vấn đề hay không?"
Bác sĩ hết siêu âm rồi lại bắt mạch, im lặng một lúc rồi lại nhìn cô ta cười nói.
"Chúc mừng! Cô đã có thai được hai gần hai tháng rồi!"
An Nhi ngồi bật dậy tròn mắt nhìn bác sĩ. Vậy là sau đêm hôm ấy, cô ta đã mang trong mình giọt máu của Cao Luân rồi.
Vẫn không tin những gì mình nghe là thật, cô ta nhìn bác sĩ rồi hỏi cho thật chính xác.
"Tôi có thai thật rồi sao?"
"Thật. Cô hãy mau báo tin vui này cho chồng cô biết đi! Chúc mừng cô lần nữa".
Vị bác sĩ kia rời đi. Lâm An Nhi ngồi ngã lưng vào thành giường, cười chua chát.
Chồng sao? Mình làm gì đã có chồng chứ? Thậm chí mình còn không đủ dũng khí để đối diện với người ta sau cái đêm hôm đó. Mẹ của anh ấy lại là một người phụ nữ gia trưởng khó tính. Cuộc đời của mình...rồi sẽ đi về đâu đây?
...
Đã hai ngày không gọi điện được cho An Nhi, trong lòng Cao Luân
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/cach-cung-chieu-vo-cua-han-tong-tai/2805186/chuong-43.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.